Chương 46: (Vô Đề)

"Anh, em nghĩ muốn anh." 

Vân Thiệu Thần giương mắt, chống lại hai mắt nghiêm túc của Đoàn Duệ Thanh, hai mắt mở to tràn ngập mong chờ, còn có một chút vẻ ngượng ngùng, lượng lượng, nhìn thật đẹp. 

Hai người kết hợp, là nguyện vọng từ lúc bọn họ cùng một chỗ đến nay của tiểu Duệ, y muốn cùng cậu đạt thành tâm nguyện. 

Y vươn tay vuốt đôi mắt cậu, sau đấy ôm lấy đứa nhỏ đang nằm trên người mình, hôn đôi mắt cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, hỏi lại: "Không hối hận chứ?" 

Đoàn Duệ Thanh  nhìn ánh mắt anh khẽ lắc đầu, cũng vươn hai tay vuốt ve mặt anh, thập phần nghiêm túc trả lời: "Không hối hận." 

Vân Thiệu Thần  nghe được cậu không chút do dự trả lời, trong lòng dâng lên một trận cảm động khó tả thành lời, khiến y lâm vào hạnh phúc. Y từ nhỏ đã thích đứa em trai này, y không nghĩ phủ nhận, lúc ban đầu là đối với em ấy yêu thích, đến sau này đã coi em ấy như một phần sinh mệnh trọng yếu của mình. 

Nhưng kỳ thật Vân Thiệu Thần y cũng chỉ là một người thường, trong lòng y không hề hi vọng xa vời phần tình cảm này sẽ được đáp lại, hiện thực tàn khốc buộc y phải giấu nó đi, đơn giản vì người kia là Đoàn Duệ Thanh, y thương cậu, cho nên nguyện ý vì cậu gánh vác hết mọi thứ, không muốn cậu khó xử, không muốn cậu bị y lôi kéo vào vũng bùn này.

Trong lòng nổi lên áp lực tình cảm nhiều năm, y có chút vô pháp kiềm chế, liền vươn đến hôn môi tiểu Duệ, sau đó xoay người áp cậu lên giường.

Đoàn Duệ Thanh  thuận theo động tác của anh, tuy rằng chuyện này là hắn chủ động, nhưng khi hết thảy chân chính tiến đến, trong lòng hắn cũng không phải không khẩn trương, hai tay ôm anh đều hơi phát run, đôi mắt khép lại cũng đồng dạng run rẩy. 

Vân Thiệu Thần  ngậm bờ môi cậu, si mê nhẹ nhàng mút lấy, sau đó trong sự sợ hãi của đứa nhỏ mà thăm dò, tham tiến khoang miệng cậu, cùng cậu dùng phương thức tối thân mật dây dưa. 

Thân thể hai người dây dưa cùng một chỗ từ từ ấm lên, Vân Thiệu Thần  từ bên dưới lớp quần áo dò xét đi vào, tại thắt lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

Đoàn Duệ Thanh lúc nãy vừa mới tắm rửa xong làn da có chút bóng loáng, không giống nữ nhân nhẵn nhụi, nhưng xúc cảm lại rất tốt. Bàn tay thô ráp của Vân Thiệu Thần  trên mặt cậu ma sát, có chút ngứa, vừa thoải mái lại thập phần kích thích. Đoàn Duệ Thanh  thân thể run lên một chút, hai tay ôm chặt cổ anh. 

Y phục trên người cả hai từ từ bị cởi ra, Đoàn Duệ Thanh  bị thân mật đến đầu óc mơ màng, vựng hồ hồ theo động tác anh.

Vân Thiệu Thần  rời đi môi cậu, nhìn biểu tình mờ mịt của đứa nhỏ, lại hôn hôn chóp mũi cậu, đem quần áo của cậu kéo xuống dưới.

"Lạnh." Đoàn Duệ Thanh  nhẹ nhàng run rẩy, cả thân thể đều lui vào trong lòng anh.

Vân Thiệu Thần  cúi người xuống, lấy chăn bao lại hai người, mặt đối mặt hỏi cậu: "Em sợ sao? Chút nữa sẽ hơi đau." Từ khi cùng tiểu Duệ nói về việc "sau sinh nhật" xong, y cũng cố ý đi tìm hiểu việc này, biết được lần đầu tiên sẽ không giống như trong sách miêu tả dục tiên dục tử như vậy, cả hai cũng sẽ không quá tốt. 

"Chờ một chút." Đoàn Duệ Thanh  từ trong lồng ngực của anh cọ đi ra, tìm trong đống quần áo trên giường, lấy từ trong túi tiền ra một cái hộp đưa cho anh "Cho anh." (Em chuẩn bị kĩ càng ghê nhỉ Duệ Duệ =))))

"Cái này là?" Vân Thiệu Thần  cầm cái hộp kia, không thể lí giải mà nhìn cậu.

"Cái kia cái kia…" Đoàn Duệ Thanh  lấp lửng, mặt cũng trở nên đỏ hơn, loại sự tình này muốn hắn nói như nào a.

Vân Thiệu Thần  suy nghĩ trong chốc lát, thế nhưng thực thần kỳ mà hiểu được. ( =)) thật thần kỳ) . Y hơi hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi: " Em chuẩn bị? "

Đoàn Duệ Thanh  hơi nguýt anh một cái, gật gật đầu. 

Vân Thiệu Thần liền hôn hôn mặt cậu, sau đó một đường hôn xuống cổ, y hôn môi cũng thật dụng tâm, cũng rất ôn nhu, như muốn tại mỗi nơi trên cơ thể tiểu Duệ đều lưu lại ấn ký của mình, lại như là rất sợ trên người cậu lưu lại dấu vết, khiến cậu không có cách nào ra ngoài gặp người. 

"Ân." Đoàn Duệ Thanh  thân thể thiếu niên xen lẫn tâm hồn đã thành niên, thập phần mẫn cảm, bị loại động tác hôn lại như không hôn biến thành có chút khó chịu, thân thể nhịn không được nhẹ nhàng run lên một chút, hừ ra tiếng. 

Vân Thiệu Thần  cũng không có dừng lại động tác của mình, một bên cắn nhẹ tai cậu, bàn tay to theo thắt lưng cậu trượt xuống, tiến vào bên trong quần lót, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Anh." Đoàn Duệ Thanh  kêu nhẹ, khó chịu mở mắt ra, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh. "Anh đừng tra tấn em, đến, nhanh lên đi." (Dụ thụ rồi =))) . Hắn rõ ràng anh họ cũng không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này, cứ nhẹ nhàng như vậy cắn cắn hôn hôn gây sức ép cả nửa ngày còn không tiến vào chủ đề, hắn nằm phía dưới đều vội muốn chết.

Vân Thiệu Thần tức giận nhéo mông cậu một cái, y là sợ cậu khó chịu, sợ hãi mới nghĩ muốn đến từ từ, thật sự là không biết tốt xấu.

Đoàn Duệ Thanh  hắc hắc cười, phỏng chừng không có phu

-phu nhà nào sẽ giống như hai người bọn họ vậy, làm loại sự tình này cũng quá hơn nhà người ta rồi đi. 

Vân Thiệu Thần khẽ thở dài một hơi, đành phải đem kiện y phục cuối cùng trên người cậu cởi xuống, cũng cởi nốt y phục chính mình, mới cùng thân thể của cậu đồng thời dính chặt.

Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người chân chính dán chặt, thân mật như vậy, thân thể cả hai đều hơi run rẩy, lại thực nóng, thiêu đốt tâm trí mỗi người. Vân Thiệu Thần lấy chiếc hộp kia qua, hơi dùng lực mở nó ra, đưa tay lấy một ít. Y nhìn ngón tay của mình, lại nhìn đứa nhỏ đang đỏ mặt, mới duỗi đến trong chăn, dò xét đến địa phương kia của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!