Chương 36: (Vô Đề)

Đoàn Duệ Thanh bối rối rời khỏi phòng ngủ, căn bản không dám nhìn ánh mắt cùng biểu tình Vân Thiệu Thần, ý nghĩ kia luôn ẩn hiện trong đầu hắn, cho dù hắn không ngừng trào phúng bản thân là đang tự kỷ, cũng không có cách nào không nghĩ đến nó nữa.

Hắn không khỏi bắt đầu thầm mắng mình vừa rồi sao lại làm như vậy, vì sao đột nhiên muốn hôn anh họ, nếu không hai người cũng không xấu hổ như vậy.

Đoàn Giai Thu hoàn toàn không biết ba người đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy ai cũng trở nên kỳ kỳ quái quái.

Bất quá đứa nhỏ kia đột nhiên chạy đi, đồ vật nó đưa đến phải làm sao? Đoàn Giai Thu có chút phát sầu.

"Duệ Thanh à, con trước mắt đem đồ của đứa nhỏ kia xuống kho hàng dưới lầu đi, chắc nó sẽ đến lấy lại sau, nếu không thì nhờ anh con giúp một tay đi." Đoàn Giai Thu không có chú ý đến bộ dáng ngây người của Đoàn Duệ Thanh, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

"Dạ, con biết rồi." Đoàn Duệ Thanh hoàn hồn vội gật đầu không ngừng, xoay người ra ngoài.

Đồ vật La Hàng đưa tới tương đối nhiều, cũng không biết cậu ta làm thế nào đem những thứ này lên đây, mỗi một thùng cơ bản phải một người thành niên ôm lên.

Lúc này Đoàn Duệ Thanh không dám đi gọi Vân Thiệu Thần, miễn cưỡng dọn toàn bộ vào kho hàng xong cũng mệt lã người.

Hắn đứng trong kho hàng thở hổn hển, sau đó ngồi xuống đất ngẩn người.

Nói là ngẩn người, kỳ thật trong đầu hắn lúc này đều là anh họ, Vân Thiệu Thần.

Đủ loại, Vân Thiệu Thần nghiêm túc, Vân Thiệu Thần trầm mặc quan tâm hắn, Vân Thiệu Thần ngẫu nhiên liếc mắt nhìn hắn, cùng với Vân Thiệu Thần bị hắn biến thành bất đắc dĩ……

Không nghĩ đến sẽ không biết, nguyên lai Vân Thiệu Thần mặt than, kỳ thật cũng có khá nhiều biểu tình, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

"A ——–" Đoàn Duệ Thanh nâng hai tay che mặt, có chút thống khổ kêu một tiếng.

Vì sao lại là hắn a, vì cái gì…

Hắn không nghĩ ra a, như thế nào cũng nghĩ không thông, trước giờ hắn cùng anh họ cũng không gặp nhau nhiều a, hơn nữa….

Đoàn Duệ Thanh vuốt mặt mình, trong lòng bắt đầu khống chế không được nghĩ về ký ức kiếp trước.

Chỉ tiếc kiếp trước ký ức của hắn về anh, hắn có thể nhớ rõ cũng chỉ có hai lần hôn nhân thất bại của anh, cùng với…… Cùng với thời điểm hắn chết, biểu tình trên khuôn mặt anh giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Khuôn mặt đó, Đoàn Duệ Thanh chưa từng quên, chỉ là cho đến nay, hắn chưa từng nghĩ qua vẻ mặt đó mang ý nghĩa gì.

Vân Thiệu Thần là anh họ hắn, một người anh rất tốt, với hắn mà nói anh là một người thực trọng yếu.

Hắn nghĩ đến vừa rồi người nọ đỏ cả mắt, cảm thấy ngực có chút đau, tuy loại đau này không sâu, nhưng từ từ lan khắp cơ thể hắn, khiến hắn run rẩy.

———————————

Vân Thiệu Thần vẫn ở trong phòng ngủ tới tối, đến khi Vân mẹ thấy Đoàn Duệ Thanh vẫn chưa trở về, cảm thấy kỳ quái, mới kêu Vân Thiệu Thần xuống lầu nhìn xem.

Cho dù vừa phát sinh chuyện xấu hổ, Vân Thiệu Thần cũng vẫn đem tiểu hài tử đặt lên hàng đầu, nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng, lập tức đi xuống lầu.

Cửa kho hàng cũng chưa khóa lại, bên trong không có bật đèn.

Vân Thiệu Thần nghi hoặc nhíu mày, đẩy cửa đi vào, vươn tay mở đèn, sau đó nhìn thấy Đoàn Duệ Thanh đang ghé người vào một thùng giấy ngủ say.

Vân Thiệu Thần gắt gao nhíu chặt mày, đi qua đó định trực tiếp lay tỉnh cậu, nhưng tay vừa đặt lên đỉnh đầu cậu đã ngừng lại.

"…. Không cần…không cần…" Đoàn Duệ Thanh ngủ tựa hồ không an ổn, mày gắt gao nhíu lại, vẻ mặt luôn mỉm cười bình thường lúc này bị che kín bởi vẻ sợ hãi.

"Không! Ta không quay về! Không cần…" Đoàn Duệ Thanh tựa hồ gặp ác mộng, khiến cậu phi thường sợ hãi, thân thể rụt lại, hai tay quơ lung tung trong không trung.

"Tiểu Duệ." Vân Thiệu Thần vươn tay lắc lắc vai cậu, nhưng tiểu hài tử dường như mơ rất sâu, hoàn toàn không có ý tỉnh lại, ngược lại hai tay ngày càng dùng sức.

"Đi đi.. đi đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!