Đoàn Duệ Thanh mỗi tuần sẽ có một ngày nghỉ, Khang Ninh Huy nếu nói muốn dẫn hắn đi gặp bạn mình, tự nhiên sẽ điều chỉnh ngày nghỉ hợp lí cho hắn.
Khang Ninh Huy sau khi nhìn thấy Vân Thiệu Thần, trong mắt nhiều nhất là tán thưởng, hai người này quả nhiên là thân thích a, bộ dạng rất được.
Vân Thiệu Thần thực sự là một người khiến người ta yêu thích, trầm mặc ít lời, thành thục ổn trọng, cho dù tính cách có hơi nghiêm túc, nhưng càng có nhiều người muốn tiếp xúc với người như y.
Trong lòng Khang Ninh Huy đối với người như vậy cũng rất yên tâm, lấy những lá trà mình chuẩn bị theo, cùng với hai người trẻ tuổi, liền xuất phát.
Con phố ở khu vực này thập phần yên lặng lại không phồn hoa, bởi vì người xe rất ít lui tới, con đường này tất cả đều từ đá trải ra mà thành, hai bên lại là những căn nhà kiểu cổ, khiến những người đi đến đây liền có loại ảo giác như bản thân xuyên qua.
Đoàn Duệ Thanh đã lâu rồi mới thấy qua loại phong cảnh này, tầm mắt cũng nhịn không được nhìn ngó xung quanh.
Vân Thiệu Thần thấy bộ dáng cậu rất thích thú, cũng im lặng, chỉ là khi nhìn đến cậu sắp dẫm vào ổ gà thì kéo cậu lại, hoặc là nhíu mày nhắc nhở cậu lo nhìn đường cho tốt.
Đoàn Duệ Thanh nghe xong, cũng hoàn toàn đem lời anh nói như gió thoảng bên tai, như trước mà nhìn xung quanh.
Vân Thiệu Thần thấy không có biện pháp, chỉ có thể cầm tay cậu để cậu không bị ngã.
Khang Ninh Huy cảm thấy phương thức ở chung của hai người rất thú vị, cười nói: "Hai anh em các ngươi tình cảm thật tốt, khiến người ta thật hâm mộ a."
Vân Thiệu Thần không nói chuyện, Đoàn Duệ Thanh quay đầu lại mỉm cười nói: "Đúng a, anh của tôi tuy rằng nhìn nghiêm túc, nhưng đối với tôi tốt lắm, đại khái cùng tính cách anh ấy có liên quan đi."
"A? Việc này có liên quan gì đến tính cách?" Khang Ninh Huy tò mò hỏi. Vân Thiệu Thần cũng nhịn không được nhìn cậu.
"Ước chừng do anh ấy tương đối có tinh thần nghĩa hiệp đi, không chịu được khi nhìn thấy đứa nhỏ vất vả chịu khổ hay bị khi dễ." Đoàn Duệ Thanh mỉm cười, nghiêm trang nói.
Vân Thiệu Thần nghe cậu nói, nắm lấy tay cậu thoáng dùng lực, cảnh cảo cậu không được nói bậy nữa.
Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nháy mắt với anh, hoàn toàn không nhìn đến cảnh cáo của anh, còn cố ý bổ sung: "Nếu ở cổ đại, anh ấy nhất định là đại đại hiệp."
"Ha ha ha, có ý tứ." Khang Ninh Huy bị cậu đùa cười lớn, nhịn không được nhìn Vân Thiệu Thần, cao thấp đánh giá một phen, sau đó đồng ý nói "Đích xác có phong phạm hiệp sĩ, nếu có thêm một thanh kiếm nữa, ở trên giang hồ hành tẩu mấy năm, khẳng định đứng đầu giang hồ."
Hai mắt Đoàn Duệ Thanh cười đến cong cong, còn gật đầu thật mạnh. Trong lòng tưởng tượng, nếu anh hắn mặc một thân cổ trang cầm theo một thanh bảo kiếm, sắc mặt trầm ổn nghiêm túc, chậm rãi hành tẩu nhất định nhìn rất tốt.
Vân Thiệu Thần bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu một lát, liền mặc kệ cậu đi, tiểu hài tử nếu thích, liền để cho cậu chơi trong chốc lát.
Ba người nói nói cười cười đi đến tiệm trà Phú Khê.
Một mùi hương thanh thanh của trà từ trong tiệm bay ra, khiến người ta tâm thần thư sướng.
Một tiểu lão đầu ngồi ngay trước cửa, rung đùi vui vẻ, ngẫu nhin còn nhẹ nhàng hừ hai tiếng.
Khang Ninh Huy nhìn thấy y, mày nhíu nhíu, đi qua đứng bên cạnh gọi y.
Tiểu lão đầu vẫn lắc lắc đầu, chỉ ngẫu nhiên liếc hắn một cái.
Đoàn Duệ Thanh cùng Vân Thiệu Thần cũng không nghĩ quấy rầy bọn họ, chỉ có lẳng lặng kiên nhẫn đứng đợi một bên.
Qua một lúc lâu, ông mới nhìn thoáng qua Khang Ninh Huy, cười nói: "Đây là hai tiểu tử ngươi đưa đến? Lá trà là của bọn hắn sao?"
"Đúng vậy." Khang Ninh Huy cười gật đầu, quay đầu nói với Đoàn Duệ Thanh "Mau tới chào Cổ lão, hắn đối với lá trà ngươi đưa đến rất thích."
"Chào Cổ lão." Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu chào tiểu lão đầu.
Cổ lão cũng gật gật đầu, ánh mắt đánh giá hắn trong chốc lát, mới chậm rãi thu hồi, lại nhìn về phía Vân Thiệu Thần đứng bên cạnh hắn, hỏi: "Vậy vị này là?"
"Anh ấy là anh trai con." Đoàn Duệ Thanh vội giới thiệu.
"Vân Thiệu Thần." Vân Thiệu Thần cũng tự giới thiệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!