Chương 33: (Vô Đề)

Đoàn Giai Thu không hỏi được nguyên do từ Đoàn Duệ Thanh, trong lòng cũng không bỏ xuống được việc này.

Đoàn Duệ Thanh cũng thấy được hai ngày nay Đoàn Giai Thu không được bình thường, nghĩ đến ngày đó Vân Thiệu Thần bộc lộ ra tính hướng, trong lòng cảm thấy thay tam cô khổ sở, thay anh họ khổ sở.

Sau khi "cô gái" được hắn trả lời quanh co xong, tam cô cũng không hỏi gì thêm, điều này làm cho Đoàn Duệ Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Khang Ninh Huy đáp ứng giới thiệu bạn bè cho Đoàn Duệ Thanh, cuối tuần dẫn hắn đến tiệm trà Phú Khê, bảo hắn sắp xếp thời gian rảnh.

Đoàn Duệ Thanh nghĩ chắc lúc đó Vân Thiệu Thần đã trở về rồi, liền hỏi: "Tôi có thể mang thêm một người đến không?"

"Dẫn theo người?" Khang Ninh Huy nhướng mày: "Ngươi muốn dẫn theo ai?"

"Anh của tôi." Đoàn Duệ Thanh nói.

"Có thể." Khang Ninh Huy gật đầu, cười: "Chỉ cần ngươi không quên mang theo trà ngon, muốn mang ai đi đều được, ông ta buôn bán, tự nhiên sẽ không đem ngươi đuổi ra cửa."

Đoàn Duệ Thanh gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến ngày Vân Thiệu Thần trở về, trong lòng theo bản năng lại muốn thân thiết với anh.

Những ngày Vân Thiệu Thần rời đi, trong nhà không có gì bất đồng, Đoàn Duệ Thanh cùng Đoàn Giai Thu đi làm, ngày qua ngày, cũng y như bình thường.

Nhưng Đoàn Duệ Thanh vẫn cảm thấy có điểm khác lạ, tam cô trở nên kỳ quái, bản thân hắn cũng trở nên là lạ, không biết là cảm giác gì.

Vân Thiệu Thần trở lại là buổi tối ngày thứ ba, chậm hơn dự định lúc trước.

Lúc anh trở về biểu tình không khác mọi ngày, lạnh lùng thản nhiên, cho nên Đoàn Duệ Thanh cũng không có cách từ trên mặt của anh đoán được hành động lần này có thành công hay không.

Bất quá thấy anh hoàn hảo trở về, trong lòng Đoàn Duệ Thanh vẫn rất vui vẻ, chủ động cầm lấy áo khoác trên tay anh.

"Anh, anh đi rửa mặt trước đi." Vân mẹ còn chưa trở về, Vân Thiệu Thần lại vừa từ bên ngoài trở về khẳng định rất mệt, Đoàn Duệ Thanh liền làm em trai ngoan chuẩn bị nước ấm rửa mặt cho anh.

Vân Thiệu Thần nhìn đến thau nước ấm trước mặt mình, cùng với vẻ mặt tươi cười của đứa nhỏ trước mặt, nguyên bản tâm tình có chút mệt mỏi đột nhiên trở nên thoải mái không ít.

Y tiếp nhận thau nước, nhúng khăn lau mặt, nhưng lúc lau qua cổ, mày lại hơi nhíu lại.

"Anh, cánh tay anh bị sao vậy?" Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn nhìn anh, lúc này cũng phát hiện điểm khác thường, liền nhớ đến trước khi rời đi, trên tay anh có vết thương.

"Không sao cả, trầy da mà thôi." Vân Thiệu Thần khẽ lắc đầu.

Đoàn Duệ Thanh nhìn cánh tay anh trong chốc lát, sau đó trầm mặc đứng lên đi mất.

Vân Thiệu Thần cảm thấy thần sắc cậu có chút ký quái, trong lòng phỏng đoán đứa nhỏ có phải có việc gì hay không.

Đoàn Duệ Thanh đi vào phòng ngủ, lúc sau cầm theo hòm thuốc cùng băng gạc ra ngoài.

"Vết thương trên tay anh còn chưa thay băng đi?" Đoàn Duệ Thanh lấy đồ trong hòm ra để lên mặt bàn, sau đó nhìn anh.

Vân Thiệu Thần thấy ánh mắt của cậu mang theo nghi hoặc, nhưng chỉ đứng đó nhìn thẳng vào mình, điều này làm cho y có một loại ảo giác y là cả thế giới của cậu, tầm mắt y dời xuống nhìn đến bờ môi cậu, trong đầu liền tự giác nhớ đến cảm nhận hương vị môi cậu ngày đó.

"Anh nhìn em như vậy làm gì? Không muốn bôi thuốc sao?" Đoàn Duệ Thanh bị anh nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, vì thế trừng mắt nhìn anh hỏi.

"Vết thương trên đầu đã đi kiểm tra chưa?" Vân Thiệu Thần miễn cưỡng dời tầm mắt, đưa tay sờ sờ khối băng gạc trên đầu cậu.

"Đã không có việc gì nữa, em đi kiểm tra rồi." Đoàn Duệ Thanh liễm hạ mắt, cảm giác trong lòng có chút kỳ quái, đột nhiên lại cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn cảm thấy anh họ nhìn nghiêm túc, nhưng kỳ thật rất ôn nhu, nếu anh muốn ôn nhu với người nào, không ai có thể thoát được.

Trong lòng Vân Thiệu Thần vẫn không quá yên tâm, nhưng y cách một tầng băng gạc cũng nhìn không được cái gì, cuối cùng chỉ có buông tha.

"Anh, anh để em xem cánh tay anh được không?" Tránh được ánh mắt Vân Thiệu Thần, trong lòng Đoàn Duệ Thanh tốt hơn rất nhiều,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!