Chương 30: (Vô Đề)

Bởi vì hôm trước đã nói chỉ nghỉ ngơi một ngày, nên ngày hôm sau Vân Thiệu Thần lo lắng bao nhiêu, vẫn nhịn xuống không ngăn cản Đoàn Duệ Thanh sáng sớm rời nhà đi làm.

Đoàn Duệ Thanh thấy Vân Thiệu Thần vẫn luôn cau mày, liền lôi kéo anh nói: "Anh, anh yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân."

Vân Thiệu Thần kéo đứa nhỏ sát lại, kiểm tra lại băng gạc, hỏi: "Muốn mua nón đội lên không?"

"Được, lúc đi làm em sẽ mua." Đoàn Duệ Thanh trả lời.

Vẫn rất lo lắng nhưng Vân Thiệu Thần cũng không nhiều lời, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: "Đi thôi."

"Dạ." Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu.

Do cấp trên nói có nhân vật lớn đến đây, cho nên đối với lãnh đạo thành phố, hay người đứng đầu khách sạn đều để ý kỹ càng. Trước khi bọn họ đến mấy ngày, toàn bộ khách sạn đều triển khai tổng vệ sinh.

Đoàn Duệ Thanh bởi vì vết thương còn chưa khỏi hẳn, Khang Ninh Huy cũng không để cậu tham dự vào, mà để cậu tiếp tục ở văn phòng xử lý văn kiện.

Nhờ vào đợt trước tặng trà cho mọi người, Đoàn Duệ Thanh ở khách sạn cũng được mọi người yêu thích hơn, Khang Ninh Huy cũng hỏi thăm cậu có thể đưa đến cho y nữa không, theo như giá thị trường bán lại cho y cũng được.

Khang Ninh Huy thích uống trà, nhiều bạn bè của y cũng cùng chung sở thích này, y muốn mua trà của Đoàn Duệ Thanh, cũng là muốn đem tặng người ta.

"Hiện tại tôi vẫn còn ở nhà, nhưng không nhiều lắm, chờ đến tiết thanh minh sẽ có trà mới, nếu ngài muốn, tôi sẽ đem đến." Đối với nguồn trà mới sắp tới, Đoàn Duệ Thanh cũng đã có quyết định trong lòng.

Hắn định trước tết sẽ trở về một chuyến, một là để ký kết hợp đồng mua trà của những hộ trong thôn, hai là về nhìn xem có thể giúp đỡ gì cho tiểu cô hay không, cũng chuẩn bị phân loại nguồn tiêu thụ lá trà.

"Ngươi có thể sản xuất nhiều trà sao?" Khang Ninh Huy hỏi.

"Đúng vậy, tôi chuẩn bị sản xuất trà ở quê." Đoàn Duệ Thanh cũng không giấu diếm, loại việc này tuy ít ai làm, cũng không phải không thể nói ra.

Khang Ninh Huy nghe cậu nói xong, trầm ngâm một chút, mang theo ý cười, nói: "Ngươi thật tinh mắt đi, nếu có thể bảo đảm sang năm sẽ có nguồn trà tốt, ta có thể giới thiệu vài người bạn cho ngươi, ở đây có một tiệm trà tên Phú Khê, ngươi nghe qua bao giờ chưa?"

"Có nghe nói qua." Đoàn Duệ Thanh nở nụ cười, tiệm trà nhỏ đó có thể xem như kỳ tích, đối với trình độ bần cùng của thành phố này, những tiệm trà hay quán ăn nhỏ, sinh ý tương đối lạnh lẽo, lợi nhuận cũng không cao, nhưng tiệm trà nhỏ này lại chống đỡ rất nhiều năm rồi cũng không bị đóng cửa, khiến không ít người lấy làm kỳ lạ.

Có một số người còn cố ý đi gặp lão đầu của tiệm đó hỏi qua, nửa đùa nửa thật hỏi có phải đứng phía sau tiệm trà là một đại gia hay không.

Nhưng mà lão đầu cũng chỉ cười, đợi đến khi người ta bị nụ cười của ông làm nổi da gà, mới giơ tay lên chỉ biển hiệu bên ngoài: "Không thấy sao, Phú Khê."

Người nọ sờ sờ ót, cũng không hiểu được ý tứ của ông.

Lão đầu liền thần bí miẻm cười, xoay người rung đùi đắc ý bỏ đi, chỉ vứt cho hắn một câu: "Phú khê phú khê, trọng điểm không phải là phú, mà là khê."

Vì thế người nghe càng cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

"Vậy ngươi nhất định cũng đã nghe qua tiểu lão đầu ở tiệm đó đi." Khang Ninh Huy thần bí hỏi.

"Đúng vậy." Đoàn Duệ Thanh vẫn duy trì mỉm cười trên mặt, cũng không biểu hiện ra vẻ tò mò.

"Lão nhân kia nhìn hiền lành, vẻ mặt luôn mang ý cười, cứ như một pho tượng, nhìn qua có vẻ dễ ở chung, nhưng chỉ có những ai chân chính ở cùng ông ta nhiều năm mới biết, là một người cá tính cổ quái, ta cũng ở trong tiệm đó hơn một năm, mới bắt đầu quen thuộc được tính tình của ông ta." Khang Ninh Huy nói đến, vẻ mặt hoài niệm.

Đoàn Duệ Thanh vẫn luôn lẳng lặng nghe, không nói gì nhiều.

"Lá trà lần trước ngưoi đưa cho ta có thể cho là loại thượng đẳng, được hái vào tiết thanh minh…." Khang Ninh Huy nhắm mắt lại, tựa như nghĩ đến bản thân đang nhấm nháp loại trà cực phẩm, thanh âm thì thào bổ sung "Nếu có thể nấu với nước suối thanh tuyền trên núi, đưa tới trước mặt lão nhân kia, khẳng định có thể khiến ông ta trợn trừng hai mắt."

Lá trà cũng được phân thành nhiều loại, loại thu hoạch vào trước tiết thanh minh như Khang Ninh Huy nói đến là loại tốt nhất, sau khi đông qua đi, xuân vừa đến là thời điểm tốt nhất để thu hoạch lá trà. Thu hoạch trà có ba thời điểm là Xuân trà, Hạ trà và Thu trà, trong đó thì Xuân trà là loại tốt nhất, nhưng Xuân tiền trà là loại thu hoạch trước tiết thanh minh lại là loại cực phẩm và đắc nhất.

Đoàn Duệ Thanh trước đây cùng tiểu cô nói chuyện, biết lá trà cũng được phân ra nhiều loại, mà loại này là thượng đẳng nhất.

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói với Khang Ninh Huy: "Lá trà còn có thể lấy một ít, bất quá không nhiều lắm, nếu ngài muốn, ngày mai tôi sẽ đem đến."

"Trong nhà ngươi còn sao?" Khang Ninh Huy nhướng mày, hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!