Chương 17: (Vô Đề)

Phạm vi xung quanh Vân Lĩnh thôn toàn bộ là núi, núi nhỏ núi lớn khó mà đếm hết, số lượng con suối trên núi cũng không ít.

Do số lượng núi nhiều, hơn nữa phần lớn núi đều là ruộng lúa, cũng không phát triển nhiều loại cây to, hơn nửa động vật hoang dã trên núi mùa đông khi đi tìm thức ăn sẽ đạp hư lương thực, cho nên cũng không có nhiều người sẽ nghĩ đến đây phát triển gì.

Tuy vậy nhưng những ngọn núi cũng không hoàn toàn trơ trọi, trên núi sinh trưởng không ít các loại thực vật nhỏ, các loại dây leo, bụi gai, có những địa phương tốt còn sinh trưởng một mảnh rừng tre nhỏ, đến mùa xuân hằng năm, trên núi cũng xanh um tươi tốt, thoạt nhìn không đến nỗi hoang vu.

Thôn trưởng nghe nói Đoàn Duệ Thanh muốn nhận ngọn núi hoang phía sau Đào gia ở thôn liền hết sức kinh ngạc, bởi vì trước đây cũng không có ai có ý tưởng này.

Nhưng ngọn núi hoang đó nếu có người muốn lấy để làm những việc có ý nghĩa, cũng tốt lắm.

Buổi tối đợi sau thời gian nhà thôn trưởng dùng cơm xong, Đoàn Duệ Thanh mang theo lễ vật bản thân chuẩn bị tốt, cùng tiểu cô và Dương Huy đi đến nhà ông.

Nhà thôn trưởng ở đỉnh núi cách Đoàn gia rất gần, ba người đi không lâu liền tới nơi.

Bọn họ đi lần này cũng không mong sẽ đem sự việc bàn bạc tốt, cái khác đừng nói, trực tiếp ngăn trở bọn họ là vấn đề tài chính khan hiếm rồi.

Đoàn Dao Nhàn bình thường bỏ sức ra làm vài thứ bán cũng được chút tiền, nhưng không nhiều lắm, tiền Dương Huy kiếm được đa số đều đưa cho mẹ y, mà người vừa mới đi làm được một tháng Đoàn Duệ Thanh càng đừng nói đến.

Đoàn Duệ Thanh trong lòng cũng có tính toán, nhận thầu núi hoang một năm phỏng chừng cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng hắn lại không định lấy một năm, dù sao hắn muốn phát triển, cũng phải thuê ít nhất mười năm, số tiền hắn gom lại phỏng chừng cũng không thiếu bao nhiêu.

Cũng may những cái khác không cần phải lo nhiều, không nói đến việc phát triển lá trà, những loại thực vật khác cũng có chất lượng tốt, số tiền bán được cũng không ít. Ở trong núi cây cỏ đều là loại quý, chờ khai phá hết tất cả, muốn đem tiền nhận thầu vùng núi này thu lại cũng khá dễ dàng.

Ngọn núi đó vốn là của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, sau này hộ khẩu của ông chuyển đến trong thành phố, ngọn núi tự nhiên trở về sở hữu của chung.

Thôn trưởng nghe Đoàn Duệ Thanh nói xong, uống một ngụm trà, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát mới nói: "Khai khẩn núi hoang để phát triển cây công nghiệp cũng là ý tưởng không tồi, nếu có thể trở thành thật sự càng tốt, đáng để thực hiện, như vậy đi, ta cũng biết các con năm đầu tiên tài chính cũng khó xoay sở, dù sao cũng là núi hoang, ta sẽ nghĩ biện pháp tận lực đem giá cả nhận thầu thấp một chút, nếu là núi hoang thì cũng không thể tính theo mẫu được, phỏng chừng một năm có thể trả khoảng năm trăm tệ."

Đoàn Duệ Thanh đối với giá cả này vẫn có thể chấp nhận được, nhận thầu mười năm là năm nghìn tệ, so với dự đoán của hắn đã tiện nghi không ít.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến đường từ nhà ông ngoại đến nhà ông nội, đi qua khe suối kia, vội hỏi: "Ở dưới chân núi lần lượt có bảy, tám cái ruộng nhỏ, không biết là của nhà nào vậy ạ? Con thấy hình như cũng bỏ hoang."

"À, đó là của nhà ta, khe suối trong khu vực thái âm (thiếu ánh sáng của thái dương), quanh năm không nhận được bao nhiêu ánh sáng mặt trời chiếu xuống cả, nên sản lượng lúa nước luôn rất thấp, chất lượng cũng không tốt, nên cũng bỏ hoang."

Thôn trưởng nói xong liền thở dài, năm đó lúc được phân đất, bởi vì ông là thôn trưởng, vì công bằng nên đất vườn của ông đều được phân đến sau cùng, cuối cùng phần đất được phân cho ông bao gồm khu vực có khe suối cùng ruộng nước nhỏ.

Cũng bởi vì nhà mình được phân phần đất kém, vợ của ông cùng ông tranh cãi không biết bao nhiêu lần.

"Vậy chi bằng cho con thuê luôn phần đất ruộng đó đi." Đoàn Duệ Thanh nói.

Lời hắn vừa thốt ra, mọi người ở đó đều giật mình nhìn hắn.

Đoàn Dao Nhàn đỡ hơn một chút, nàng sớm biết rằng cháu trai nhà mình có nhiều chủ ý, hắn muốn thuê phần ruộng đó ắt có nguyên do, liền nhẫn nại đợi lúc về nhà sẽ hỏi lại.

Mà thôn trưởng giật mình trực tiếp hỏi: "Con muốn phần ruộng đó làm gì? Nơi đó trồng cái gì cũng không được, con nếu muốn thuê ruộng, trong thôn cũng còn khá nhiều."

"Không cần ạ." Đoàn Duệ Thanh mỉm cười lắc đầu "Con muốn phần ruộng nhỏ đó, cái khác đều không cần."

"Nhưng…"

"Không sao đâu Đoàn thúc, con có cân nhắc của mình." Đoàn Duệ Thanh đánh gãy lo lắng của ông.

Thôn trưởng há miệng thở dốc, cuối cùng lắc đầu thở dài, nói: "Tổng cộng ở đó có sáu mảnh ruộng nhỏ, có thể cho con mượn, dù sao nơi đó cũng bỏ hoang."

"Không, như vậy không tốt, tốt nhất là người nói giá cho thuê, sau đó chúng ta ký một hợp đồng, như vậy sau này có gì cũng rõ ràng hơn ạ." Đoàn Duệ Thanh lời nói có chút cứng nhắc, dù sao đối phương nói muốn cho hắn mượn không dùng, nhưng hắn lại cứng rắn muốn trả tiền, mà còn muốn ký hợp đồng, có chút không kể thân tình.

Kỳ thật Đoàn Duệ Thanh cũng không muốn như vậy, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, cho dù hiện tại đất đó cũng chỉ là đất hoang không có tác dụng, nếu chờ đến lúc hắn dùng đất này kiếm được tiền, lúc đó lại có chút phiền phức.

"Ngươi đứa nhỏ này." Thôn trưởng trừng mắt nhìn hắn một cái, mà ngay cả Đoàn Dao Nhàn cũng nhịn không được kéo éo hắn nháy mắt.

"Nếu như vậy, cứ theo quy củ trong thôn đi, trong thôn mọi người khi nhận đất, đều là mỗi năm cứ một mẫu sẽ nộp ba trăm cân lương thực, sáu phần ruộng của ta là đất kém, nên một năm chỉ cần trả một trăm hai mươi tệ thôi, nếu được thì ta lập hợp đồng cho con, vậy được rồi chứ?" Thôn trưởng buồn cười nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!