Chương 6: Rung Động

Editor: Lăng

Sau hai ngày mưa to thì không khí ở thành phố A trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Đương nhiên đây cũng thể chỉ là ảo giác, nhưng tâm lý bình thường dạng này đều rất có tác dụng, loại hiệu ứng này thường bắt nguồn từ sách giáo khoa hoặc từ cái gọi là kinh nghiệm của người từng trải.

Bởi vì bọn họ cảm thấy sau cơn mưa thì không khí rất tươi mát, bởi vì họ cảm thấy nước ấm chữa khỏi trăm bệnh, bởi vì bọn họ cảm thấy chỉ cần thổi một hơi vào máy bay giấy thì bay sẽ càng xa hơn.

Fun fact: Nước sôi bên đó như dầu gió bên mình, dù có đau cỡ nào thì chỉ cần uống nước ấm sẽ bách bệnh tiêu tán, vạn bệnh tiêu trừ.

Cho nên 8 giờ sáng, sau khi đồng hồ báo thức vang lên tôi liền mở cửa sổ để ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, trời không một chút bóng mây, ánh nắng cũng không chói mắt lắm, mà không khí cũng vô cùng dễ chịu, lờ mờ  nghe được mùi bùn đất sau cơn mưa.

Mặc dù tôi không biết làm thế nào mà ở tầng 10, xung quanh tiểu khu này toàn là nhà cao ốc thì sao mà nghe được mùi bùn đất.

Nhưng giáo viên nói rồi, viết như thế sẽ có thêm điểm.

Hôm qua mặc dù bị Trịnh Dục Tiệp ồn ào như vậy nhưng ngược lại tôi ngủ càng sâu hơn, suốt cả đêm không hề mơ gì, tôi không biết như thế có tính là giải thoát hay không nhưng chí ít với tôi mà nói thì đây là một chuyện tốt.

Sau khi bận rộn trong phòng bếp hồi lâu, liền nghe được Lục Tuệ đi ra khỏi phòng em, trong tay của em còn cầm một ly nước, sau khi uống một ngụm liền đặt lên bàn.

Tôi bước vài bước ra khỏi phòng bếp, nhìn em hỏi: "Trứng chiên? Trứng luộc?"

Em trả lời: "Trứng chiên."

Vì vậy tôi chiên hai quả trứng.

Mỗi người một chén cháo nhỏ, bữa sáng rất nhanh đã ăn xong, ăn xong muỗng cuối cùng, điện thoại tôi để ở trên bàn đột nhiên vang lên, tôi nhìn trên màn hình hiện ba chữ "Lâm Ninh Ninh", liền ấn nghe.

"Xin chào, anh khỏe chứ." Tôi mở miệng trước.

Lâm Ninh Ninh: "Xin chào cô Giản, chuyện là như thế này, trước đó không phải chúng ta đã hẹn chụp ảnh sao, hôm nay đúng lúc tôi đi ngang qua thành phố A nên muốn hỏi xem chiều nay cô có rảnh hay không?"

Vị Lâm Ninh Ninh này một thợ ảnh tôi quen trên Weibo vào ba năm trước, lúc ấy trong lúc vô tình nhìn thấy hình của anh ta, cảm thấy vô cùng hợp ý của tôi, vì vậy  liền theo dõi Weibo của anh ta, cũng bắt đầu chú ý tới anh ta.

Khi đó fan hâm mộ của anh ta vẫn không nhiều lắm, đúng lúc khoảng thời gian đó tôi rất nhàm chán, vì vậy lướt hết ảnh trên Weibo của anh ta, cũng ở phía dưới mỗi bức hình bình luận hai chữ "Rất thích".

Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải người "bão cmt" như tôi nên cùng ngày hôm đó Lâm Ninh Ninh đã nói chuyện riêng với tôi, nói cảm ơn tôi đã thích tác phẩm của anh ấy.

Con người một khi có hiếu kì, liền sẽ thấy hứng thú, đặc biệt là những thứ chụp ảnh vẽ tranh thủ công rất có tính nghệ thuật như thế này.

Dù sao cũng có thể khiến cho con người ta trong một khoảng thời gian nào đó đặc biệt hứng thú, thậm chí còn liệt kê ra cả một bảng kế hoạch để thể hiện bản thân mình sẽ kiên trì học tập.

Cả ngày nói chuyện như vậy, sau đó anh ta lại thấy ảnh sinh hoạt thời đại học của tôi, liền khách sáo nói với tôi sau này có rảnh sẽ chụp ảnh cho tôi cùng cửa hàng đồ ngọt của tôi.

Lời hứa hẹn này bởi vì anh ta càng ngày càng nổi tiếng, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, cũng bởi vì tôi càng ngày càng bận rộn mà liên tục bị gác lại, rốt cuộc thì vào hôm nay, lời đề nghị của ba năm trước đã được nhắc lại.

Ba năm đối với một cô em trẻ tuổi thì là trưởng thành, với tôi mà nói thì là tàn phá đó.

Tôi nhìn Lục Tuệ đang thu dọn bát đũa, hỏi một câu: "Tôi có thể mang theo em gái tôi không?"

Vì phòng ngừa anh ta không đáp ứng, không chờ anh mở miệng thì đã nói: "Em tôi ưa nhìn lắm, là hoa khôi của lớp đó!"

Hoa khôi của lớp là do tôi đoán, hồi Lục Tuệ vào năm nhất là tôi đưa em ấy tới trường, suốt cả ngày ngắm nhìn tân sinh hay cựu sinh thì trong mắt tôi không ai đẹp bằng em ấy cả.

Cho nên tôi cảm thấy Lục Tuệ nhất định là hoa khôi giảng đường!

Nhưng làm người mà, phải khiêm tốn.

Quả nhiên đàn ông đều rất dễ bị sắc đẹp mê hoặc, sau khi nhắn bốn chữ "hoa khôi của lớp" thì Lâm Ninh Ninh lập tức trả lời tôi: "Có thể, lát nữa cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi chừng một giờ chiều sẽ đến, hai người các cô cứ từ từ mà trang điểm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!