Chương 47: Mẹ vợ về

Editor: Lăng 

Khi chuyện gì đó đã bắt đầu rồi thì liền không dứt được. 

Mấy ngày nay ở nhà ăn tết, dường như chúng tôi đã một tuần trăng mật không có phong cảnh gì cả, còn như là  một đường không ngừng đâm chọc tờ giấy trong trường học. Trong phòng thì không kiêng nể gì mà quấn quýt lấy nhau, vừa ra khỏi cửa thì lại tương kính như tân, vừa hay hợp với bài hát « tạm biệt chỉ là người xa lạ » mà. 

https://www. youtube. com/watch?v=wn_26ajJluA

Công ty thực tập của Lục Tuệ gửi thông báo vào ngày mùng mười tháng giêng, vậy nên mùng chín chúng tôi đã rời nhà trở về trước. Mẹ tôi nhét cho tôi rất nhiều đặc sản quê nhà, cũng dặn dò tôi cái này cái kia, cuối cùng nghiêm túc dặn chúng tôi sống cho êm lành, không được ầm ĩ nhau. 

Sau khi lái xe rời đi thì Lục Tuệ hỏi: "Lần nào chị đi lại thì dì cũng dặn những điều này, chị có ghi nhớ gì không?" 

Tôi trả lời: "Chắc là có một ít đó, không phải bà ấy nói về những việc thường ngày cần chú ý sao? Ăn ít đồ ăn vặt, ăn ít cay, uống nhiều nước ấm, rồi pha thêm trà sâm." 

Tôi nói xong thì thì quay đầu thoáng nhìn em: "Không phải chị cũng hay nhắc em mấy cái này sao, em có ghi nhớ không đấy?" 

Em cười: "Có một chút, nhưng có đôi khi thèm ăn thì lại không quản được cái miệng mình." 

Tôi gật đầu: "Hiểu mà, đó là lý do mà lần nào mẹ chị cũng nhắc chị, cũng là lý do mà lần nào chị cũng nhắc em. Chờ em đến tuổi này thì em sẽ biết sức khỏe quan trọng thế nào." Tôi nhìn kính chiếu hậu, lại đưa mắt nhìn đường: "Sau khi con người trưởng thành thì khả năng điều tiết không còn tốt như trước. Cùng là thức đêm như nhau, em lớn chừng đó thì chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là bình thường rồi, chị mà thức đêm thì thảm thiết lắm, hôm sau không đủ thể lực thì không nói, rụng tóc làn da kém, tâm trạng còn sa sút theo." 

Lục Tuệ cười đáp lời: "Khoa trương đến vậy sao?" 

Tôi cười theo: "Đương nhiên là có hơi khoa trương. Lúc trước chị luôn chê mẹ chị nói nhiều, nhưng hiện tại không phải chị cũng như vậy sao? Hận không thể kể hết toàn bộ kinh nghiệm sống cho em. Trên con đường của mỗi người luôn có điều tốt và điều xấu. Người lớn nào cũng muốn chia sẻ những điều đó với thế hệ sau, nói cho bọn họ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm." 

Lục Tuệ nói tiếp: "Nhưng chị biết mà, hơn phân nửa những người đi sau sẽ không nghe lời." 

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, đó chính là giao tiếp có khoảng cách thế hệ. Luôn luôn có một bên móc hết tim gan, mà bên còn lại thì luôn hờ hững." Tôi quay đầu nhìn em rồi hỏi: "Chúng ta có khoảng cách thế hệ không?" 

Em lắc đầu rồi lại gật đầu: "Không thể nói là có, nhưng cũng không thể nói là không. Em luôn cố gắng để mình chững chạc hơn, nhưng sự thật là tuổi em lại bày ra rành rành thế này, thật ra bên trong vẫn còn tính trẻ con của độ tuổi này." 

"Ồ." Tôi cười ra tiếng, thả tay ngoắc ngoắc em: "Qua đây cho chị sờ cái nào." 

Em nghe lời nhích đầu tới gần, tôi đưa tay xoa tóc em một chút. 

Em hỏi: "Chị luôn nói em như con nít, là chị đang chọc em hay là nghĩ em như con nít thật?" 

Tôi nghĩ nghĩ: "Có trêu chọc, nhưng có đôi khi em rất giống con nít." Tôi hơi khoát tay, ra giọng an ủi: "Là chuyện tốt, chị đang hưởng thụ sức sống của em khi ở bên em đó." 

Mặc dù tuổi tác của chúng tôi chênh lệch khá nhiều, lịch duyệt xã hội *****̃ng kém nhiều, nhưng may thay, chúng tôi chưa từng ảnh hưởng đến suy nghĩ của đối phương quá nhiều. Em nghe lời mà tôi cũng nghe lời, bạn nhìn tôi đi, mấy ngày nay thậm chí còn làm lại rất nhiều biệt danh yêu đương hay ảnh chụp đôi với nhau, còn có rất nhiều chuyện chỉ làm khi còn học đại học. 

Em nghe tôi nói thì cầm tay tôi, rồi dùng mu bàn tay tôi chạm nhẹ lên mặt em vài lần. 

Lộ trình lái xe hơn một tiếng đồng hồ, vì không để tôi quá nhàm chán cô đơn nên em đã tìm trong danh sách nhạc vài bài của em, đặt lại các bài hát rồi tỉ mỉ giải thích câu chuyện của mỗi bài hát. Vì sao lại gặp nhau, vì sao lại ghi lại, cuối cùng lại nhận được thứ gì?? 

Nói chuyện nên rất nhanh đã đến nơi, chúng tôi tay xách nách mang đủ thứ, vali thì kéo phía sau, những thứ còn lại thì cầm trên tay. Sau khi lên tới nhà thì Lục Tuệ lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Ngày xuân thoáng cái đã qua, trời trở nên ấm lên, tôi đi sau lưng em, còn đang bàn chuyện tối nay cùng đi mua quần áo thì em đột nhiên ngừng lại. 

Câu chuyện của tôi *****̃ng ngừng lại, cũng đụng phải lưng em. 

Tôi hiếu kì hỏi: "Sao vậy?" 

Em nhích sang trái một chút để lại tầm nhìn cho tôi, tôi quay đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy nơi huyền quan có ba chiếc vali lạ lẫm. 

Tôi và em liếc nhìn nhau, tôi kéo em ra sau lưng tôi, lại đi vài bước thì đột nhiên thấy một người phụ nữ đi ra hành lang. 

"Hứa Thu!" 

Cách đó không xa, Thích Hồng Vũ bật cười khi bất ngờ thấy tôi, không chờ tôi phản ứng lại thì cô ấy đã nhanh chân bước đến ôm tôi: "Đã lâu không gặp, Hứa Thu." 

Cô ấy ôm tôi một lát rồi buông ra ngay, kéo Lục Tuệ đang đứng sau lưng tôi : "Con lớn lên cao đến vậy sao." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!