Chương 43: Concert của Tiểu Hòa Hoà

Tôi dẫn Lục Tuệ đi ăn bữa tối xong thì chở em về trường lại, sáng mai em còn có một môn thi nữa nên tôi cũng không giữ em ở lại quá lâu.

Sau khi em xuống xe thì lấy ba bông hồng từ trong cốp xe, nói muốn đưa cho bạn cùng phòng em.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng trôi qua rất nhanh, trong thời gian này, Lục Tuệ rất ít về nhà. Em như thế làm tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi chăm chỉ cố gắng ôn thi đại học, nhớ tới hành vi điên cuồng chen chúc để vào thư viện, còn có chuyện không coi sách được thì lét lút quay lại. Vậy nên bình thường tôi cũng không tiện quấy rầy em, em có tìm tôi thì tôi cũng trả lời một hai câu thôi, mỗi ngày đều nghe em báo cáo, môn nào thì thi xong rồi, môn nào thì mai thi.

Không lâu sau thì Lục Tuệ cũng kết thúc kỳ thi cuối kỳ, bắt đầu kỳ nghỉ đông của em. Dưới sự ồn ào của Tống Hiểu Lê thì chúng tôi quyết định lấy lý do là để mừng em nghỉ đông mà đến KTV hát hò.

Lúc đầu chỉ hẹn có ba người chúng tôi, chỉ là nghĩ đến lúc đó chỉ có ba người thôi thì cô quạnh quá, vậy nên nhắn tin cho vài nhóm bạn ngày thường có quan hệ tốt nữa. Vốn nghĩ rằng đám cô dì chú bác này vừa bận việc vừa mệt, cộng thêm đây chỉ là một cuộc chơi nhỏ thôi nên có lẽ không được mấy người chịu đến.

Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tôi đã đánh giá cao sự phô trương của mọi người rồi. Mới nhắn chưa được nửa tiếng mà đã nhận được tin nhắn riêng của chục người rồi, nói là nhất định sẽ đến.

Kết quả là, phòng nhỏ ban đầu vì bọn họ mà đổi sang phòng hơn. Hơn nữa tối đó gần như là không ai đến trễ, đều đến theo thời gian đã hẹn, chỉ chênh nhau khoảng nửa tiếng, toàn bộ đều có mặt.

Thậm chí có người còn cầm que sáng?

Chờ Tống Hiểu Lê hát xong một bài thì mọi người cơ bản đã đến đông đủ, tôi lấy micro từ tay cô ấy, mọi người đang ngồi trên ghế sofa mà dở khóc dở cười: "Mấy người có ý gì?"

Một đứa bạn cầm micro để trên bàn, quơ quơ que sáng, nói: "Tới nghe concert ca nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa đó."

Buổi tụ tập bình thường này cứ thế mà buộc phải làm lớn lên. Tôi ngơ luôn, đúng là không hẹn không biết, hẹn một phát mới phát hiện tôi có nhiều đứa bạn rảnh rỗi lên mạng quá.

Người kia nói xong câu nói kia thì liền truyền micro trên tay cô ấy đến chỗ Lục Tuệ.

Sau khi Lục Tuệ nhận micro thì nghiêng đầu nhìn tôi một chút, mở miệng hỏi không ra tiếng: "Em nên nói gì giờ?"

Tôi nhận tín hiệu của em, chỉnh váy rồi đứng giữa phòng.

Nếu là do tôi bày ra thì việc trở thành người dẫn chương trình là không tránh khỏi.

"Hoan nghênh mọi người đến với concert ca nhạc của Trúc Ngôn Nhất Hòa."

Tôi vừa nói dứt lời thì đám đông reo hò lên, tôi cầm micro bật cười thành tiếng, còn ho vài cái rồi mới nói: "Bây giờ, xin mời Tiểu Hòa Hòa của chúng ta hát nào."

Tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ: "Em muốn hát bài gì?"

Lục Tuệ cầm microphone, mới bắt đầu suy nghĩ thì khán phòng đột nhiên ồn ào.

"Khiên ty hí."

"Điều tuyệt vời nhất."

"Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau."

"Hoa trong gương, trăng trong nước."

...

Tôi bỏ micro xuỗng, hỏi Lục Tuệ đang đứng bên cạnh: "Mấy bài họ nói bài nào em cũng biết hát sao?"

Hiểu Lê nghe thế thì vỗ một cái lên vai tôi: "Tất cả đều là mấy bài Tiểu Hòa Hòa từng hát đó!"

Tôi: "..."

Thời gian tiếp theo, theo nguyện vọng của mấy anh chị kia thì gần như Lục Tuệ hát lại những bài hát đó. Đúng là cảnh tượng của một buổi concert mà, mà tôi, một fans hâm mộ không chân chính *****̃ng vì đêm nay mà bị thu hút bởi giọng hát sâu sắc của em, bắt đầu không chỉ thích mỗi bài "Bài ca trường học nhỏ" nữa.

Khoảng chừng mười bài thì tôi giật micro của em, nói với mọi người: "Nghỉ ngơi một chút."

Sau đó thì trong phòng mới có bộ dáng của một cuộc tụ tập, hát hò ầm ĩ bình thường, còn có hỏi thăm cuộc sống lẫn nhau, sau khi Lục Tuệ nghỉ ngơi thì thành công biến hiện trường theo đuổi thần tượng thành một công viên trò chuyện

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!