Editor: Lăng
Cái cảnh gặp lại người yêu cũ trong phim truyền hình và tiểu thuyết vậy mà cũng ứng nghiệm trên người tôi, khiến tôi cảm thấy cuộc sống của tôi gần đây thật sự là rất muôn màu muôn vẻ. Nhưng mà nghĩ lại thì *****̃ng không có gì kỳ lạ cả, tôi tự nhận là cuộc sống bình thường của tôi đã có rất nhiều chuyện lạ xảy ra.
Chỉ việc mẹ Lục Tuệ để lại cho em 300 vạn thôi cũng đã đủ để tôi dùng góc nhìn của mình viết thành một quyển sách, tên sách là «Truyện của Lục Tuệ», có thể kèm cả tranh minh hoạ tên «mèo Lục Tuệ» rồi đấy.
Cho nên chuyện tôi tự bẻ cong mình, rồi chuyện bị bạn gái năm năm cho đội nón xanh, rồi chuyện come out thành công, cùng chuyện đang nắm tay cùng người yêu mới thì lại gặp người yêu cũ và người yêu mới của người yêu cũ thì cũng không hiếm lạ gì.
Trước khi gặp phải Trịnh Dục Tiệp, thì tôi và Lục Tuệ đang quan sát tủ lạnh.
Thật ra quan sát tủ lạnh chỉ là hình thức thôi, cũng giống như khi bạn mua thứ gì đó thì đều thích thao tác nó vậy, cứ như là dù có đoán đúng nhưng vẫn phải làm thì trong lòng thoải mái.
Tôi và Lục Tuệ hết mở cửa tủ lạnh rồi lại kéo ngăn tủ ra, còn nhìn mức tiêu thụ điện được dán trên tủ lạnh và những lưu ý khác mà không thể nhớ liền được
Cứ như thế, người yêu cũ của tôi và người yêu mới của người yêu cũ của tôi liền xuất hiện.
Đối diện nhau, cả hai bên đều thấy nụ cười của cả hai dần tắt mất, khung cảnh lúng túng đến mức cả nhân viên tư vấn cũng phát ra tiếng cười haha đầy chật.
Ánh mắt Trịnh Dục Tiệp *****ên là nhìn về tủ lạnh bên tay tôi, rồi lại nhìn khuôn mặt của tôi, cuối cùng thì đưa mắt nhìn về phía mười ngón tay đang đan vào nhau của tôi và Lục Tuệ, sau đó lại nhíu mày.
Cô ta dùng hai giây để biểu diễn quá trình phức tạp này, cuối cùng thì trên mặt cô ta lộ ra một biểu cảm cũng có thể gọi là đặc sắc đó.
Thật ra tôi muốn vờ như là không thấy bọn họ lắm. Mục đích ban đầu của bọn họ cũng khác với chúng tôi, gặp thoáng qua rồi không ai để ý tới ai là kết quả tốt nhất, nhưng cái thằng cha mặt dày bên người cô ta thì lại không nghĩ thế.
Cao Trạch Kiến: "Trùng hợp quá Hứa Thu nhỉ, đến mua tủ lạnh à?"
Tôi miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.
Cái gã Cao Trạch Kiến này trong ấn tượng của tôi thì.... Không đúng, tôi căn bản là không có ấn tượng gì với anh ta cả, chỉ là một người bạn học chung cấp ba, hôm Tết không biết là được người bạn nào thông báo rồi tham gia vào cuộc họp mặt riêng của chúng tôi.
Sau khi tôi và Trịnh Dục Tiệp chia tay thì một người bạn của Cao Trạch Kiến từng tới tìm tôi. Nói xin lỗi tôi, nói lẽ ra không nên dẫn anh ta đến buổi họp mặt, nếu không thì đã không xảy ra những chuyện đó. Sau đó còn bảy tỏ với tôi, Cao Trạch Kiến người này vốn rất thật thà, cậu ta cũng không biết vì sao anh ta sẽ làm chuyện như vậy.
Cao Trạch Kiến là bên yếu thế nhất trong mối quan hệ này, thấy tôi vẫn cứ thờ ơ mà vẫn giữ thái độ như gặp khách hàng, gã cười rồi nói: "Tôi quen quản lý ở đây, cậu nhìn trúng cái nào thì nói với tôi, tôi giúp cậu giảm giá."
Dáng vẻ khúm núm của anh ta còn quá đáng hơn cả nhân viên tư vấn đứng ở bên cạnh, không chờ tôi trả lời là không cần, thì Lục Tuệ đứng cạnh tôi đột nhiên đứng trước mặt anh ta.
Lục đại tiểu thư tài đại khí thô, hơi nhếch khóe miệng lên, vô cùng không khách sáo mà nói: "Không cần, chúng tôi có tiền."
Cao Trạch Kiến lúng túng ha ha hai tiếng: "Hai người...."
Anh ta nói xong thì kéo Trịnh Dục Tiệp rời đi, nhưng đi được hai bước thì đột nhiên Trịnh Dục Tiệp dừng lại. Cô ta quay người lại nhìn tôi đầy thô lỗ, dùng dáng vẻ muốn mắng người mà nói: "Giản Hứa Thu, Tết Nguyên Đán em sẽ kết hôn với Trạch Kiến, em sẽ gửi thiệp cưới cho chị."
Tôi thờ ơ ồ lên: "Không đi."
Lục Tuệ ở phía sau tôi lại bổ sung thêm: "Không nên nghe lời tuyên thệ của người ngoại tình và kẻ thứ ba."
Vẻ mặt của hai người bọn họ phải nói là rất khó coi, mà nhân viên tư vấn bên cạnh họ vội che giấu vẻ mặt kinh ngạc đầy đặc sắc kia.
Sau khi chờ bọn họ khuất khỏi tầm mắt thì tôi và Lục Tuệ bàn việc đổi sang cửa hàng khác. Bởi vì vừa nãy đã xem cái tủ lạnh tương tự nên lần này đã nhanh chóng mua nó. Tôi thanh toán rồi điền địa chỉ trong tâm trạng vui vẻ, khi quay đầu nhìn Lục Tuệ thì lại thấy em có vẻ không vui lắm.
Tôi cấn kỹ hóa đơn trong túi, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Em cười nhạt: "Không có gì."
Tôi đoán thử: "Gặp gặp bọn họ nên em không vui?"
Em nắm cổ tay tôi: "Cũng bình thường, chỉ là cảm thấy Trịnh Dục Tiệp bỏ chị rồi tìm một gã đàn ông như thế..."
Tôi nói đùa: "Thế nào, em còn mong cô ta quay lại tìm chị lại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!