*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để tránh Lục Tuệ ngã khỏi ghế sô pha nên cái tay bên ngoài của tôi cố gắng đỡ lấy em, chặn lưng em ấy.
Cái tư thế này khiến tay tôi rất đau, mà đầu em dựa vào vai tôi, còn tôi thì hơi ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, thế là dẫn đến vai tôi tê luôn.
Nhưng em có vẻ rất hưởng thụ, sau khi tôi hỏi vấn đề kia xong thì em nói liên tục ba tiếng "Tốt" xong thì nằm không dậy nổi.
Mà em giờ phút này thì đang nhàn nhã nghịch thắt lưng của tôi.
Thật lòng mà nói, mặc kệ là nói trực tiếp hay là chuẩn bị kỹ lưỡng thì sau khi tôi nói câu nói kia xong đã có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Hiện tại ngoại trừ trọng lượng của cô gái ở trên người này, thì có thể nói là cả người nhẹ nhàng.
Mấy phút sau, tôi thật sự chịu hết nổi rồi, vỗ vỗ bờ vai em, mà em nhận được tín hiệu của tôi cũng rất hiểu chuyện rồi ngồi dậy.
Hơi khát, sau khi đẩy em ra thì tôi mở tủ lạnh ra cầm chai nước, sẵn thuận đường tay mở cửa dưới tủ lạnh luôn. Cái này không mở ra thì thôi, mấy ngày nay Lục Tuệ ở nhà vậy mà mua nhiều đồ ăn đến vậy à.
Thạch, kem cây, kem ly, kem ống, rồi cả kem que.
Tôi rút một cây kem que ở giữa, xé vỏ bẻ ra rồi đi ra phòng khách, là vị Cocacola, rất có cảm giác khi còn bé. Tôi đưa cây còn lại cho Lục Tuệ, sau khi em cầm thì bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, hít một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi cười.
* Loại kem này nè nhưng vị Coca
Tôi nhìn em khó hiểu: "Sao vậy?"
Em lắc đầu cắn một cái, tiếng que kem bị cắn vang lên: "Không có gì."
Tôi cũng học theo cắn vỡ miếng kem trong miệng, rồi ngậm đến khi nó tan ra ở trong miệng .
"Trong tủ lạnh nhiều đồ ăn quá vậy?"
Em nghe xong lại hít một hơi, trả lời tôi: "Mấy ngày nay đều ở nhà, nên mua hơi nhiều một chút."
Tôi hỏi: "Không đi ra ngoài sao?"
Em cúi đầu không nhìn tôi: "Không có, sợ chị lén về."
Tôi dừng một chút, cầm lấy gối ôm ngồi xuống cạnh em cách chừng nửa ngườ. Chúng tôi cứ mỗi người một cây kem mà gặm, TV đang chiếu phim truyền hình sau mười giờ, màu sắc mát mẻ phủ kín toàn bộ phòng khách.
Chúng tôi ăn gần như là ăn xong cùng một lúc, cùng nhau vứt vào thùng rác. Em cầm lấy gối ôm như tôi, *****̃ng đặt ở lên đùi hệt như tôi, thong thả mở miệng: "Có phải chị biết Trúc Ngôn Nhất Hòa là em không?"
Tôi: "Ừm" .
Em hỏi: "Hôm Trung thu?"
Tôi: "Ừm."
Lục Tuệ thấp giọng cười: "Hôm đó bọn họ còn nói là hát trước mắt chị thì coi chừng bị ngã ngựa, đúng là ngã thật mà."
Tôi tiếp lời em: "Cái này phải cảm ơn chị Hiểu Lê của em đó, lúc đầu chị không hề biết cái người Tiểu Hòa Hòa này nha." Tôi quay đầu nhìn em: "Đúng rồi, mấy ngày trước cô ấy nói muốn em ký tên đó."
Lục Tuệ: "Em không có kí tên, mấy năm nay chỉ tải ca khúc lên thôi, không làm gì khác."
Tôi hơi quay qua, nhìn chằm chằm gò má của em, hỏi: "Nói đi, còn có chuyện gì giấu chị nữa không." Tôi vừa nói vừa hít nhẹ một hơi, "Nhiều năm như vậy, chị rõ ràng là người thân nhất của em mà kết quả lại là người xa em nhất."
Em nhìn vào mắt tôi: "Lời này phải là em nói chứ."
Em nói xong thì dựng gối ôm lên, ôm lấy nó rồi đặt cằm lên, nghiêng nghiêng: "Không có việc gì giấu chị cả, phải nói là em đã nói nhưng chị lại không để ở trong lòng mà thôi."
Tôi nhìn hàng mi thật dài của em, hỏi: "Năm đó là do chị tặng em một đóa hoa hồng mà thích chị rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!