Editor: Vũ Vũ
Người dẫn đầu ra quyền là Hàn Nghiêu, tính tình cậu ta xưa nay nóng nảy, lại không thích thăm dò đối thủ. Đi lên đã đánh, ban nãy cậu ta đổi sang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, dáng người rắn chắc, trên cánh tay cơ bắp căng phồng, toàn thân trông gầy gò nhưng thật ra đều là cơ bắp.
Hai người lặng lẽ ra đòn rồi lại tách ra, Hoắc Từ nghe rõ tiếng cơ bắp nặng nề va đập vào nhau.
Dịch Trạch Thành so với Hàn Nghiêu thì cao hơn một chút nhưng Hàn Nghiêu lại cường tráng hơn anh.
Huống hồ cậu ta là quân nhân, cách đấu cùng thân thể đều đã qua huấn luyện. Nếu anh không thể nhanh chóng giải quyết cậu ta, thể lực chưa chắc đã bằng cậu ta được.
Chỉ là, nếu Hàn Nghiêu đã dám cùng anh thi đấu thì chắc hẳn anh cũng sẽ không dễ dàng gì mà giải quyết được cậu ta.
Hoắc Từ im lặng nhìn lên, nhưng Lâm Na Na đứng ở bên cạnh đã nhịn không được, bàn tay nắm lại, kích động hô to: "Dịch ca ca*, cố lên, cố lên."
Cô bé tựa hồ còn ngại hô "cố lên" chưa đủ lớn, lại la to hơn nữa: "Xử lý Hàn Nghiêu, đánh chết hắn."
Huấn luyện quán, đại sư huynh Lưu Tá vội vã chạy tới, anh muốn lôi tiểu sư muội sợ trời không loạn kia ra ngoài.
Chỉ có điều còn chưa kịp lôi cô bé ra, trên đài đã có người bị cô bé ảnh hưởng.
Trong thoáng chốc phân tâm, Hàn Nghiêu đã ăn trọn một quyền vào vai trái, cậu ta đau đến kêu lên, lùi về sau vài bước.
"Đánh quyền mà cũng dám phân tâm." Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn cậu ta.
Tuy rằng bề ngoài, Dịch Trạch Thành vô cùng lạnh nhạt, lãnh đạm nhưng ngạo khí lại ngấm sâu vào tận xương tủy bên trong, Hàn Nghiêu cùng mấy người kia đều không thể so với anh. Từ nhỏ, cũng bởi vì dáng dấp đẹp mắt cho nên không ít lần anh bị bọn trẻ ngoài đại viện trêu chọc. Chàng trai khi đó mới bảy tám tuổi, mặc một cái quần sooc nhỏ, dưới chân đi một đôi giày da Anh Quốc định chế sẵn.
Kết quả ai dám chê cười anh là cô gái nhỏ, anh liền đánh kẻ đó.
Hồi đó trong đại viện, mỗi lần bọn họ đánh nhau, trưởng bối lại cho rằng Dịch Trạch Thành là bị bọn họ kéo đi, ai cũng không nghĩ rằng rất nhiều lần đánh nhau đều là do anh dẫn đầu. Cũng bởi chuyện này cho nên Hàn Kính Dương cùng Mạnh Tây Nam không ít lần bị trách mắng, cá mè một lứa, hạt vừng nhân bánh, tâm địa đen tối.
Mặc dù thân thủ Hàn Nghiêu lợi hại nhưng cũng không dám coi thường anh.
Cậu ta thu hồi suy nghĩ, hết sức chăm chú nhìn về phía đối diện.
Thời điểm Hàn Nghiêu đánh một quyền vào cánh tay phải của Dịch Trạch Thành, anh khẽ kêu lên một tiếng, một mực thối lui đến góc đài.
Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cánh tay phải, anh khẽ chau mày.
Lúc này Hàn Nghiêu mới nhớ tới, cánh tay anh bị thương cách đây không lâu. Cậu ta nhất thời tự trách, suy nghĩ thắng bại đã đè nặng vào tư tưởng cho nên cậu ta đã quên mất chuyện này.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nói câu nào, Dịch Trạch Thành đã mở miệng trước, nhàn nhạt xua tay: "Anh thua cậu."
"Anh…" Hàn Nghiêu nhíu mày, cậu ta coi trọng thắng bại nhưng thắng mà không có gì vẻ vang, cậu cũng khinh thường.
Ngược lại là Dịch Trạch Thành tháo bao tay xuống, khi nãy trên người anh đã thấm đẫm mồ hôi, lúc này trên trán từng giọt mồ hôi lớn nhỏ liên tục rơi xuống. Anh lấy bao tay vỗ vỗ người Hàn Nghiêu: "Đánh tiếp cũng là anh thua, mấy năm nay cậu ở trong quân doanh, thân thủ không tệ."
Câu khích lệ này mới khiến đáy lòng Hàn Nghiêu tốt hơn một chút.
Cậu ta vò đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Anh đừng nói vậy, nếu không phải tay anh thế này, em chưa chắc đã thắng được đâu."
Hai người từ trên đài quyền anh nhảy xuống, vừa quay người lại đã thấy một người đang chắn trước mặt Dịch Trạch Thành. Hoắc Từ đứng quá gần anh, cô có thể dễ dàng ngửi được mùi mồ hôi trên cơ thể anh.
Cô đưa bình nước đang cầm trên tay qua, thấy anh không nhận: "Lần trước anh mời tôi uống nước ép dưa hấu, lần này tôi mời anh uống nước."
Từ nhỏ, Hoắc Từ đã sống trong sung sướng, sau khi tự mình kiếm tiền, cô lại tiêu tiền càng không tiếc tay. Ở nhà cô hay uống mấy loại nước khoáng nhập khẩu, bình nước khoáng thủy tinh trong suốt chứa nước khoáng từ Châu Âu được vận chuyển theo đường hàng không về nước.
"Sợ tôi hạ độc à?" Hoắc Từ liếc anh một cái.
Dịch Trạch Thành đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!