"Con muốn tự mình mặc," giọng nói trẻ con hết sức kiên định.
Nhưng Hoắc Từ thở dài một hơi, nhìn đầu của tiểu tử kia kẹt trong áo len, làm sao cũng kéo xuống không được. Từ sau khi khi bạn học nhỏ này từ nhà ông nội trở về, thì liền bắt đầu sâu sắc quán triệt bản thân là một chàng trai nhỏ, không muốn người khác mặc quần áo giúp cậu.
Nhưng khoanh tay ngồi nhìn thì sẽ đến muộn, Hoắc Từ thật không dám chậm trễ, thương lượng với cậu: "Cầu Cầu, mẹ giúp con kéo áo một chút được không?"
Tính cách Hoắc Từ trước giờ lạnh lùng, bình thường ngay cả nói chuyện với người khác cũng rất ít. Riêng đối với vị tiểu tổ tông này, cô không tức giận cũng không oán trách.
"Không được," một tiếng cự tuyệt thật to.
Hoắc Từ dứt khoát cũng không đi thúc giục cậu, trực tiếp ngồi xuống bên giường, nhìn vật nhỏ ngồi trên giường đang ra sức đối đầu với áo len.
Cho đến khi nửa đầu của cậu lộ ra, đôi mắt to như quả nho tím được rửa sạch kia đắc ý nhìn cô, miệng rõ ràng vẫn còn ở bên trong áo len, đã bắt đầu nói: "Mẹ nhìn xem, con mặc xong rồi."
Lần này cô thật sự bật cười, hai cánh tay nhỏ đều còn lộ ra bên ngoài, cái này gọi là mặc xong rồi?
Hoắc Từ đưa tay ra giúp cậu, cũng may Dịch Thừa Kỳ đã tự mình trùm đầu vào áo, cũng không từ chối sự giúp đỡ của người khác. Sau khi Hoắc Từ giúp cậu mặc áo len, rồi ôm nhóc con kia xuống giường. Hai mẹ con đi rửa mặt, dì giúp việc trong nhà đã làm xong bữa sáng.
Lúc Dịch Thừa Kỳ còn chưa ra đời, Dịch Trạch Thành đã mượn một dì giúp việc ở Tử gia về nhà, đợi sau khi nhóc con ra đời, người dì này dứt khoát sẽ giúp đỡ việc trong nhà. Bởi vì căn nhà trước kia thật sự có hơi nhỏ, cho nên một nhà ba người lại chuyển đến một nơi mới.
Vì vậy hiện giờ Cầu Cầu đã có phòng riêng và phòng đồ chơi.
Bình thường khi Dịch Trạch Thành ở nhà, Hoắc Từ sẽ để cậu ở trong phòng mình ngủ. Cậu ta cũng xem như là một cậu nhóc thành thật, buổi tối cũng không làm ầm ĩ. Nhưng mấy ngày nay Dịch Trạch Thành không ở nhà, nhóc ta làm nũng, Hoắc Từ cũng liền mang theo cậu cùng ngủ.
"Mẹ ơi, khi nào chúng ta đi đến nhà ông nội," nhóc kia ngồi trên bàn ăn, nhịn không được hỏi.
Trong đại viện có nhiều trẻ con, không giống tiểu khu chỗ bọn họ, chỉ có tính riêng tư là đủ. Trẻ con chơi cùng lại ít, tiểu tử kia khó tránh khỏi càng thích đại viện hơn.
Hoắc Từ nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của cậu, cố ý nói: "Nhớ ông nội rồi?"
Cầu Cầu gật đầu, nắm chiếc muỗng nhỏ trong lòng bàn tay, nhu thuận khỏi phải nói. Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, tiểu ác ma nhà cô, ở nhà trẻ quả thật là giống một tiểu ma vương, trong đại viện cũng như vậy, rõ ràng so với anh hai, cậu chính là lợi hại hơn.
Trước kia ngay cả Liễu Như Hàm cũng lén hỏi cô, Dịch Trạch Thành lúc nhỏ có phải cũng rất nghịch ngợm.
Suy cho cùng dáng vẻ lúc nhỏ của Hoắc Từ như thế nào, Liễu Như Hàm hiểu rõ, bộ dáng tiểu công chúa, an tĩnh khỏi phải nói vừa ngoan vừa đáng yêu. Nếu đã không giống mẹ, kia hẳn là giống ba rồi.
Nhưng khi Dịch Trạch Thành nghe được, lại từ chối vác cái nồi này.
Dùng lời của anh chính là, anh lúc nhỏ đều bị nhóm Tiểu Thành bọn họ hãm hại, nếu thật theo lời bản thân anh, tính cách an tĩnh, ít nói, trong đại viện nổi tiếng là đứa trẻ ngoan.
Tưởng Tĩnh Thành, còn có Hàn Kinh Dương, bọn họ bị ba mẹ la mắng, lời thường nói nhất chính là, con xem Trạch Thành nhà người ta….
Vì vậy đôi ba mẹ, ai cũng vác không nổi cái nồi này.
Hoắc Từ hừ một tiếng, hỏi cậu: "Có phải mấy ngày trước con dẫn người đi hái hoa trong nhà ông Tưởng không?"
Nói xong, cậu cúi đầu dùng cái muỗng ăn cháo, nhìn bộ dáng này còn rất ngon miệng.
"Mẹ không phải nói con không được nghịch ngợm sao," Hoắc Từ rũ mắt nhìn cậu, nhóc con cũng không nói gì, liền ngước mắt lên, bối rối nhìn cô, đôi mắt to đen bóng mang theo một chút ý đáng thương.
Tên nhóc nhỏ đáng thương nhà cô, cho dù là ngoài mặt làm ra vẻ đáng thương, cũng là kiên quyết, cô không nỡ la mắng.
Ăn sáng xong, cô nắm tay cậu nhóc, đem cậu tiến vào thang máy. Mẹ con hai người đến bãi đậu xe, cậu nhóc tự giác ngồi vào ghế trẻ con phía sau. Khi Hoắc từ thắt dây an toàn cho cậu, cậu ta lại nói: "Mẹ ơi, con nhớ ông nội và bà nội."
Lời này nếu để ông bà nội nghe được, thật sự vui vẻ chết đi được.
Chẳng qua Hoắc Từ biết. điều tiểu ma tinh nhà cô thật sự nghĩ tới, kỳ thật là mấy đứa trẻ trong đại viện.
Cô sờ sờ cái đầu nhỏ của Dịch Thừa Kỳ, cười nói: "Đợi ba quay về, chúng ta liền đi thăm ông nội bà nội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!