Từ Tư Dương giật mình, rồi cười nói: "Sao cô lại nói như vậy?"
Hoắc Từ nhìn anh, lúc này tâm trí cô chết lặng.
Trên đời này sao lại có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ, Từ Tư Dương chạy khắp thế giới, thế mà lại đúng lúc về nước lúc này, đúng lúc đang ở trong nhà Dịch Trạch Thành, cũng đúng lúc đưa video cô đi phá đám cưới cho mẹ Dịch Trạch Thành xem.
"Tôi thật sự muốn cảm ơn cả nhà anh." Hoắc Từ thật sự không muốn cùng kẻ đần độn này nói chuyện nữa.
Từ Tư Dương ngẩng cổ lên, vô cùng vui vẻ trả lời: "Không cần cảm ơn, lúc trước tôi đã cảm thấy Hoắc Từ cô tuy rằng tính tình không tốt, nhưng là người trượng nghĩa."
Não Hoắc Từ xù lên, cô nhìn thẳng vào Từ Tư Dương, hỏi: "Anh có khen tôi như thế ở trước mặt chị anh không?"
"Đương nhiên là có rồi, chị của tôi nói thoạt nhìn thì cô là một người rất lợi hại, chắc chắn sau này sẽ không bị ai ức hiếp.
Tôi còn kể với chị ấy chuyện cô làm ở châu Phi, một người đánh với hai người đàn ông châu Phi nhưng lại không hề bị rơi vào thế hạ phong."
Hoắc Từ nhìn vẻ mặt vui vẻ của Từ Tư Dương, trong lòng ha ha cười lạnh.
Cha Từ Tư Dương ở trong nước là một người có tiếng tăm lẫy lừng, thường xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh lớn, nhưng mà bây giờ do tuổi đã cao nên đã lui về làm cố vấn.
Hổ phụ như thế sao lại nuôi dạy đứa con trai trở nên ngốc bạch ngọt như vậy chứ?
Từ Tư Dương dường như rất vui vẻ, "Tôi gọi điện thoại hỏi cháu trai mới biết cô nằm ở đây.
Hoắc Từ, vết thương này của cô sắp lành chưa?"
"Có việc gì?" Hoắc Từ nhìn anh, cô cũng biết tên ngốc bạch ngọt này không tốt bụng như vậy.
Từ Tư Dương cười hì hì, nói: "Không phải cô chụp ảnh sao."
Hoắc Từ không nói gì, chờ Từ Tư Dương nói tiếp.
Từ Tư Dương nói: "Tôi có một người quen, rất thích studio của các cô."
"Studio của bọn tôi?" Hoắc Từ cười, hỏi anh: "Là thích chụp ảnh, hay là thích được chụp ảnh?"
Hoắc Từ cũng không biết nên tính bản thân ở trong giới nào nữa, nếu nói cô ở trong giới nhiếp ảnh thì người ta lại chê cô quá thương mại.
Còn nếu nói ở giới thời trang, cô chỉ là nhiếp ảnh gia, tuy rằng nhiều năm qua cô đã chụp không ít ảnh nhưng đến cùng thì cô vẫn chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi.
"Chắc là thích được chụp ảnh á." Từ Tư Dương nghĩ một lát.
Hoắc Từ nhìn anh "Vậy anh hỏi tôi làm gì, anh trực tiếp trả tiền để làm phim cho cô ấy đi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi tiếng.
Không phải người trong giới thời trang đều tranh nhau để đi vào giới giải trí sao."
Người mẫu là một nghề nghiệp kiếm cơm bằng tuổi trẻ, không ai rõ hơn Hoắc Từ.
Năm trước vẫn còn biểu diễn trong tuần lễ thời trang nhưng năm thứ hai đã không nhìn thấy người.
Có thể ở lại trên sàn runway chữ T lâu đã ít lại càng ít.
Huống hồ cho dù có thể ở lại nhưng khi tới tuổi, cũng không phải đều nghĩ cách để gia nhập vào giới giải trí, đóng phim điện ảnh, tham gia gameshow sao.
Từ Tư Dương gãi gãi đầu, có chút khó xử, nhỏ giọng nói: "Cô ấy không biết tôi là ai.
Hơn nữa chúng tôi cũng không có quan hệ gì.
Tôi chỉ nhiều chuyện hỏi giúp cô ấy một câu vậy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!