Chương 45: Thoát Khỏi Đội Ngũ Cẩu Độc Thân

Thiệu Nghi thật sự nhìn không được nên đã xách Mạc Tinh Thần đi rồi.

Trước khi đi, Mạc Tinh Thần còn oán giận nói: "Hoắc Từ, bây giờ cậu đã thoát khỏi đội ngũ cẩu độc thân (FA) của chúng ta rồi, sau này chúng ta không còn là chị em tốt nữa."

"Cậu mau cút đi." Hoắc Từ vẻ mặt tái nhợt dựa vào mép giường, lạnh lùng nói.

Mạc Tinh Thần phẫn nộ che mặt, Thiệu Nghi thấy hai người bọn họ còn có tâm trạng đùa giỡn nên lôi Mạc Tinh Thần đi.

Đi tới cửa, gặp Dịch Trạch Thành vừa tắt điện thoại quay lại.

Thiệu Nghi gật đầu với anh, nhẹ giọng nói: "Dịch tiên sinh, hôm nay thật xin lỗi."

Lúc ở thang máy khách sạn, Dịch Trạch Thành lạnh lùng nghiêm túc, ai cũng đều thấy.

Thiệu Nghi cẩn thận hơn Mạc Tinh Thần, cô biết vị Dịch tiên sinh này thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng trong lòng nhất định rất để ý đến Hoắc Từ.

Nếu không thì anh cũng sẽ không vội vã chạy tới, hơn nữa còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy.

Đều là do sợ Hoắc Từ phải chịu thiệt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thiệu Nghi càng cảm thấy băn khoăn.

Cô nhỏ giọng nói: "Lần này Hoắc Từ là vì nhất thời tức giận nên mới ra mặt giúp tôi.

Xin anh đừng bao giờ tức giận với cậu ấy."

Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn Thiệu Nghi một cái, trả lời: "Nói quá lời rồi, tôi không phản đối việc cô ấy giúp cô, chỉ tại vết thương của cô ấy chưa lành mà thôi."

"Tôi biết rõ, anh đang lo lắng cho cậu ấy." Thiệu Nghi gật đầu.

Dịch Trạch Thành gật đầu, để Dương Minh đưa hai người họ về.

Còn anh thì đi vào phòng bệnh, cuối cùng thì xung quanh cũng chỉ còn có hai người họ.

Hoắc Từ yên tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Bác sĩ xử lý miệng vết thương cho cô lần nữa, vừa rồi chảy không ít máu, nhưng do cô mặc áo len trắng nên nhìn khi nhìn màu áo bị nhuộm thật sự quá dọa người.

"Em nghỉ ngơi một lát đi, lăn qua lăn lại cũng đã lâu rồi." Dịch Trạch Thành nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cũng không hẳn là lăn qua lăn lại.

Dịch Trạch Thành đã từng thấy Hoắc Từ quậy vài lần, cô không giống người khác, những chuyện cô can thiệp đều không phải vì bản thân cô, mà là vì những người bên cạnh.

Đừng nhìn cô ở trước mặt anh có bộ dạng thế này, nhưng anh biết, ở trước mặt người ngoài, cô cũng là một người lạnh lùng, ít nói.

Nói đến cùng, kỳ thật tính cách hai người bọn họ cũng giống nhau.

Trên mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng đều có một ngọn lửa.

Ngọn lửa của Dịch Trạch Thành là trị bệnh cứu người, còn của Hoắc Từ chính là những người bạn bè bên cạnh, khi nào có ai ức hiếp người bên cạnh cô thì cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ.

Cô trượng nghĩa, trong lòng có một khí thế hào hiệp, nhiệt huyết.

Cũng do khí thế này của cô đã hấp dẫn anh, làm anh không tự giác được mà tới gần cô hơn rồi dần thích cô.

"Anh đừng tức giận." Hoắc Từ duỗi tay vuốt vuốt bàn tay anh, giọng mềm mại.

Cô không ngốc, lúc cần mềm mại thì biết nên mềm mại thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!