Chương 40: Hải Liên

Lúc nhìn thấy Hoắc Từ ở bệnh viện, mặt Bạch Vũ trắng bệnh, anh ghé sát vào mép giường cô liên tục hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao đang yên đang lành em lại bị trúng đạn vậy chứ."

Mấy ngày nay Bạch Vũ không liên lạc được với Hoắc Từ nên sốt ruột muốn chết.

Cũng may anh còn có cách liên lạc của Dương Minh, sau khi gửi tin nhắn, phải mất một lúc lâu mới nhận được tin trả lời, Hoắc Từ không có việc gì, chỉ là điện thoại đã bị mất, phải đợi về nước mới làm lại được.

Bạch Vũ muốn nói mấy câu với Hoắc Từ, nhưng mà bên kia đã nhanh chóng tắt máy.

Nếu không phải hôm nay Dương Minh liên lạc anh, bảo anh đến bệnh viện Quân y thì anh vẫn còn chưa biết, Hoắc Từ vậy mà lại bị trúng đạn rồi.

Trúng đạn, đây chính là trúng đạn đó.

Nền an ninh của Trung Quốc tốt đến mức, chỉ cần có người cầm dao đâm người khác cũng đã lên tin tức xã hội, bất kỳ ai bị bắn thì đó chính là một chuyện lớn rồi.

Anh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, Hoắc Từ lại gặp phải chuyện này.

Nhìn khóe mắt Bạch Vũ đã rơm rớm nước mắt, Hoắc Từ cười nhạo một tiếng: "Thu hồi mấy giọt nước mắt của anh lại đi, không phải em vẫn đang khỏe mạnh sao."

"Đã phải nằm trên giường bệnh rồi mà em còn có thể trầm trồ khen ngợi nói mình khỏe mạnh, Hoắc Từ, lá gan của em thật sự quá lớn, chuyện lớn như vậy mà lại dám giấu anh, rốt cuộc em xem anh là cái gì?"

Bạch Vũ thực sự khó chịu, anh đã quen biết Hoắc Từ được một thời gian dài.

Lần đầu tiên gặp nhau là ở một cuộc họp, lúc đó anh chỉ là một chân chạy vặt trong trong tòa soạn, ngày nào cũng bị người ta sai tới sai lui.

Nhưng mà anh cũng không tức giận chỉ im lặng.

Đến một ngày anh gặp Hoắc Từ đang vội vàng tới tòa soạn chụp ảnh, cô gái nhỏ dáng người cao gầy mảnh khảnh, chỉ lạnh lùng đứng đó mà không nói chuyện, khí thế còn mạnh hơn cả người mẫu.

Sau này Bạch Vũ mới biết, cô chính là người vừa giành huy chương vàng trong cuộc thi ảnh quốc tế gần đây.

Nghe nói sau lưng có người nâng đỡ, tiềm lực phát triển rất tốt.

Hoắc Từ có vẻ bề ngoài lạnh lùng nhưng cô không hề tùy tiện nổi giận với người khác, ngoại trừ khi làm việc, còn những lúc khác cô đều rất dễ nói chuyện.

Ngay cả những bữa ăn cũng đều là cơm hộp giống những nhân viên công tác bình thường hay ăn.

Gặp mặt như vậy được vài lần, cho đến một ngày, Bạch Vũ bị mấy cô gái mắt cao hơn đầu trong tòa soạn chế nhạo.

Hoắc Từ gọi anh đến, kêu anh lấy đồ cho cô, anh mới miễn cưỡng thoát ra được.

Ngày đó khi Hoắc Từ rời đi, cô hỏi: Nếu không thì anh làm người đại diện cho tôi đi, đúng lúc bây giờ tôi cũng đang thiếu người giúp tôi xử lý những chuyện lặt vặt này, tôi thấy anh cũng rất lành nghề.

Đây là câu nói dài nhất của Hoắc Từ từ khi bọn họ biết nhau.

Mấy năm tiếp theo, Hoắc Từ dần trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất, các tạp chí và các phim bom tấn tranh giành nhau mời cô chụp ảnh.

Càng ngày càng có nhiều minh tinh chỉ định muốn cô chụp ảnh tạp chí.

Cô có hàng chục triệu người hâm mộ trên Weibo, tùy tiện gửi một tin cũng có thể lên hot search, quần áo giày dép cô mang cũng đều được fans đua nhau bắt chước.

Hai người thực sự đã làm việc chăm chỉ từ lúc đầu cho đến bây giờ nên anh đã coi Hoắc Từ như người một nhà.

Vì vậy lúc tức giận anh mới nói như vậy.

Hoắc Từ nâng mí mắt lên, nhìn người đàn ông sắc mặt âm u đứng phía sau.

Bình thường cách nói chuyện của Bạch Vũ với cô chính là như vậy, nhưng mà trước kia cô không có quan hệ gì với Dịch Trạch Thành nhưng mà bây giờ hai người đã có quan hệ, lời này của Bạch Vũ quả thật làm cho Dịch Trạch Thành thấy khó chịu.

Cô nhanh chóng chuyển đề tài: "Điện thoại em bị mất rồi, anh đi làm lại thẻ sim giúp em đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!