Chương 39: Tôi Đã Tìm Thấy Người Mình Thích

Khi Hoắc Từ thấy Hoắc Minh Chu thật sự xuất hiện, ngay lúc đó, đôi mắt sắp mất đi ánh sáng chợt phát ra ánh sáng chói chang rực rỡ.

Những gì cô vẫn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng đã đợi được.

"Hoắc Từ, đừng sợ, ba ở đây." Hoắc Minh Chu đặt hộp thuốc ông mang theo xuống dưới, đưa tay cầm lấy tay cô.

Vào giây phút này, cuối cùng nước mắt cô cũng rơi xuống.

Mặc dù vừa rồi đau đến cả người co rút lại, cô vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.

"Có bịch máu trong hộp thuốc, mau lấy nó ra." Hoắc Minh Chu nắm chặt tay cô, nhỏ giọng dặn dò.

Dịch Trạch Thành ở bên cạnh, lập tức hộp thuốc mở ra.

So với những gì anh tìm được ở khách sạn thì trong này đầy đủ hơn nhiều.

Hơn nữa nó còn có túi máu mà bây giờ Hoắc Từ cần nhất.

"Đừng khóc, không phải ba đã tới rồi sao." Hoắc Minh Chu xoa xoa lau má cô, trên mặt mang theo một nụ cười cưng chiều nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Hoắc Từ nắm bàn tay ông, cả người như được chiếu sáng lần nữa.

Cô khẽ nói: "Con rất nhớ ba."

Vẫn luôn nhớ ba cho nên lúc đi khắp các châu lục trên thế giới này, con chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất châu Phi này.

Bởi vì con sợ khi thấy ba con sẽ bật khóc mất.

Dù con có thay đổi thế nào thì sâu trong lòng con vẫn là một cô bé sùng bái ba của mình mà thôi.

Lúc này Dịch Trạch Thành đã bắt đầu chuẩn bị truyền máu cho cô, anh cầm kim tiêm, gương mặt vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ nhưng ngón tay vẫn luôn run nhè nhẹ.

Hoắc Minh Chu nắm tay Hoắc Từ, ánh mắt nhìn thoáng qua động tác của anh, nói: "Đừng lo lắng, có xe đang chờ ở ngoài, truyền máu cho con bé xong, chúng ta sẽ đưa nó đến bệnh viện."

Dịch Trạch Thành ghim kim vào tay cô được thì sau lưng anh cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

"Cáng." Anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức hô một câu.

Khi Hoắc Từ được hai người lính đặt lên cáng đưa lên xe, Dịch Trạch Thành và Hoắc Minh Chu cũng đi lên xe theo.

Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài tiếng vang truyền đến, ý thức của Hoắc Từ đã bắt đầu mơ hồ.

Dịch Trạch Thành duỗi tay ra vén mái tóc dài bị rối trên trán ra.

Hoắc Minh Chu ngồi đối diện, nhìn đôi trẻ này, trong lòng thở dài một tiếng, nhưng cũng thấy yên lòng.

Ông vừa thở dài xong đã thấy Dịch Trạch Thành ngẩng đầu lên, trong mắt anh toàn tơ máu nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh lãnh đạm.

Anh là một người biết nhịn nhục, chịu đựng, từ nhỏ đến lớn, tuy rằng anh không gây chuyện nhưng thường xuyên bị Hàn Kinh Dương và đám người Tiểu Thành lôi kéo đi nghịch ngợm.

Ba anh là quân nhân nên việc dạy dỗ con trai còn nghiêm khắc hơn nhiều so với cấp dưới, cây roi mây to bằng ngón tay đánh lên người anh anh cũng chưa khóc bao giờ.

Mặc dù sau này tay bị thương không thể nào cầm dao phẫu thuật nữa thì anh cũng không hề khóc.

Cùng lắm thì lúc đêm khuya tĩnh lặng thì một mình ở nhà ngẩn người.

Hôm nay là lần đầu tiên anh gặp điều này, cứu người, thật sự không ngăn được nước mắt cứ rơi xuống.

Trước giờ anh không hề biết cô đơn là gì, tất cả thời gian của anh đều dành cho phòng thí nghiệm, anh nhận được học bổng toàn phần, là sinh viên trẻ nhất, cũng là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!