Chương 38: Dịch Trạch Thành Em Không Muốn Nói Tạm Biệt Với Anh

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, giữ gìn thể lực." Dịch Trạch Thành đè miệng vết thương của cô lại, chắc trong khách sạn có hộp cứu thương, chỉ cần có hộp cứu thương anh có thể nghĩ cách giúp cô cầm máu trước.

Anh cởi áo khoác ra khoác lên người cô.

Chiếc áo sơ mi trắng của anh đã loang lổ vết máu, tất cả đều là từ miệng vết thương của cô chảy ra.

Mà chiếc váy dài trắng của Hoắc Từ cũng đã nhiễm đỏ một mảnh, nhìn thoáng qua cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Từ khi trở thành bác sĩ tới nay, Dịch Trạch Thành đã làm hơn một ngàn ca phẫu thuật, gặp vô số bệnh nhân.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bất lực của người nhà bệnh nhân.

Anh tự nhủ trong lòng mình rằng, hiện giờ cô đang chảy máu nhưng không đến đến mức trí mạng, viên đạn bắn vào bụng cô, cách trái tim rất xa.

Tạm thời cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng.

Anh là một bác sĩ chuyên nghiệp, anh có đủ kiến thức cơ bản để đánh giá tình trạng của bệnh nhân.

Nhưng cánh tay ôm lấy cô đang run rẩy, trên người anh đều là máu của cô.

Dịch Trạch Thành vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là bác sĩ, nên không sợ chết, đối với bệnh nhân anh đều cố gắng hết sức để cứu chữa.

Nhưng nếu không còn cách nào để cứu nữa thì anh cũng có thể bình thản chấp nhận.

Đây là điều một bác sĩ nên làm và cũng phải làm được.

Ngay bây giờ, ngay tại giờ phút này.

Anh không có cách nào để bình tĩnh, anh đang sợ hãi.

Có tiếng súng nổ ra bên ngoài khách sạn, Dương Minh đã liên lạc với đại sứ quán Trung Quốc.

Anh ta nói với Dịch Trạch Thành: "Dịch tiên sinh, không chỉ có mỗi khách sạn của chúng ta mà còn có một cuộc giao chiến trên đường phố.

Tôi đã gọi cho Đại sứ quán Trung Quốc, họ nói sẽ nhanh chóng báo cho tiểu đoàn bộ binh để họ tới cứu chúng ta, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi."

Một số vệ sĩ đã lên đạn cho súng lục, sẵn sàng có thể đánh trả bất cứ lúc nào.

Dịch Trạch Thành để Hoắc Từ ngồi xuống sát mép tường.

Anh đưa tay xoa xoa má cô, khẽ nói: "Đừng sợ, em sẽ không có chuyện gì.

Anh lấy tư cách bác sĩ của mình ra bảo đảm với em."

Cô nhìn anh, khẽ nói: "Em cũng từng học y nên em không sợ."

Lúc này sắc mặt Hoắc Từ trắng như một tờ giấy, đôi mắt đen lay láy chậm rãi mất đi ánh sáng.

Một người bình thường chỉ có thể mất đi một số lượng máu nhất định, Dịch Trạch Thành nhìn máu trên người cô dần mất đi, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy.

Không được, anh không chờ được.

"Đưa khẩu súng cho tôi." Dịch Trạch Thành đưa tay ra.

Dương Minh kinh hãi, lập tức thấp giọng nói: "Dịch tổng, ngài muốn làm gì?"

"Bên ngoài đang bắn nhau, không biết lúc nào bác sĩ mới có thể đến, tôi đi tìm hộp cứu thương của khách sạn, cầm máu cho cô ấy trước." Giọng Dịch Trạch Thành vẫn bình tĩnh.

Hoắc Từ đột nhiên cầm anh tay, Dương Minh càng sốt ruột: "Dịch tổng, chúng ta không biết bên ngoài còn bao nhiêu kẻ phản động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!