"Anh Phan, rốt cuộc anh có ý gì?" Diệp Minh Thi kinh ngạc nhìn Phan Sâm.
Phan Sâm thất vọng nhìn cô ta, cứ nghĩ rằng tuy cô ta có chút nhỏ mọn, dù sao cũng là con gái nên sẽ khó tránh khỏi sẽ có các loại cong cong vẹo vẹo, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì bọn họ cũng sẽ coi như không biết.
Nhưng lần này, Diệp Minh Thi thật sự quá đáng.
Phan Sâm nói: "Lần này tập đoàn Minh Thịnh khiếu nại lên MSF, bọn họ khiếu nại thái độ làm việc của em có vấn đề, không có đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ."
Diệp Minh Thi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: "Em không tin."
Thật ra Phan Sâm nói là người của tập đoàn Minh Thịnh đi khiếu nại đã khéo léo lắm rồi, người thật sự khiếu nại cô ta chính là Dịch Trạch Thành.
Chuyện này Phan Sâm cũng có thể hiểu được, Diệp Minh Thi phơi bày thuốc của Hoắc Từ trước mặt nhiều người, mặc dù Hoắc Từ có bệnh tâm lý nhưng đó cũng là chuyện riêng tư của cô, chỉ cần cô không muốn để người khác biết thì ai cũng không có quyền phơi bày ra như thế.
"Anh Phan, anh xin học trưởng giùm em đi, thật sự em không phải cố ý, chỉ là lúc ấy em đã quá khiếp sợ thôi mà." Diệp Minh Thi nhìn anh ta, vẻ van nài trên khuôn mặt cô ta trông rất thật.
Đến bây giờ mà cô ta còn nói như vậy, Phan Sâm không khỏi có chút thất vọng.
Anh ta quen biết với Diệp Minh Thi từ lâu, lúc trước Dịch Trạch Thành và anh ta cùng tham gia chung một nhiệm vụ.
Diệp Minh Thi tham gia với tư cách là tình nguyện viên quốc tế.
Cô bé rất nhiệt tình, không sợ khó khăn, những người cùng làm lúc đó đều rất thích cô ấy.
Về phần tâm tư của cô ta với Dịch Trạch Thành mọi người đều có thể hiểu.
Dù sao Dịch Trạch Thành đẹp trai như vậy nếu không có cô gái nào theo đuổi mới là chuyện kỳ lạ.
Phan Sâm nhìn cô ta, nói: "Minh Thi, lúc trước em phạm phải sai lầm lớn trong lúc phẫu thuật, cậu ấy cũng an ủi em muốn em đừng lo lắng.
Em cũng nên hiểu, Trạch Thành không phải là người chỉ lạnh lùng ngoài mặt đâu mà đến cả trong lòng cũng lạnh."
"Lần này, em thật sự khiến người ta lạnh lòng."
"Em, em không có." Diệp Minh Thi rũ đầu, âm thanh phủ nhận cũng càng lúc càng thấp.
"Vé máy bay trở về bên này sẽ giúp em đổi, hành trình kế tiếp em không cần đi theo nữa." Phan Sâm nói xong, vẫn khẽ thở dài, dù sao nhìn cô ta đi đến bước này vẫn có chút tiếc hận.
Hoắc Từ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, giám đốc khách sạn đổi phòng cô lên tầng bốn, bên cạnh phòng Dịch Trạch Thành.
Lúc này, Dịch Trạch Thành đang có một cuộc họp video ở trong phòng, tuy rằng anh ở nước ngoài nhưng anh vẫn liên lạc với các quản lý cấp cao của công ty mỗi ngày.
Cũng nhân dịp này, Hoắc Từ sửa soạn lại đồ của mình một lần.
Hôm nay cô không ra ngoài, cũng may mấy hôm trước đã chụp không ít.
Tác phẩm của hành trình đi châu Phi lần này, cô sẽ tự xử lý.
Ban đầu là được Dịch Trạch Thành mời, còn hiện tại trong lòng cũng có vài ý tưởng.
"Em muốn làm buổi triển lãm tác phẩm à?" Bạch Vũ có chút kích động, nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn thoại.
Thực tế, những năm gần đây, đánh giá trong giới và trên mạng về Hoắc Từ hiếm khi đồng lòng nhất trí, tất cả đều cho rằng cô đã quá thương mại hóa.
Cô là người vì nhận được huy chương vàng quốc tế mới bắt đầu nổi trong nước, cuối cùng cô lại còn có thể đi xa hơn bất kỳ ai đang đi con đường thương mại hóa này.
Trong lòng Bạch Vũ cũng sốt ruột, thật ra anh cũng hy vọng Hoắc Từ có thể bình tĩnh chụp một số tác phẩm, không nói tới chuyện có đoạt giải được hay không, nhưng ít nhất có thể chặn họng được những người đó.
Hoắc Từ nói trong điện thoại: "Em mới nghĩ thôi, mọi chuyện đợi em về rồi hãy bàn tiếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!