"Ngay cả khi anh không biết em, anh cũng không bỏ rơi em, thì đương nhiên hiện tại sẽ càng không."
Giọng anh như một sự cám dỗ vang lên bên tai cô trong đêm tối, xoa dịu trái tim đang điên cuồng của cô một cách thần kỳ.
Hoắc Từ liều mạng cắn môi, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể.
Cô ngửa đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Vừa rồi cô sợ sẽ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt anh, hiện giờ cô không biết phải làm sao.
Trong lòng cô biết Dịch Trạch Thành không giống những người khác.
Cơ thể cao lớn của anh ép chặt cô, tuy rằng không cách nào thoát được nhưng lại làm cô cảm thấy ấm áp hơn.
Cô biết mình rất đáng ghét, cô không đơn thuần thích Dịch Trạch Thành, cô biết anh là người tuy ở ngoài lạnh lùng nhưng vô cùng kiên định vì anh có thể đứng ngoài xe cầm bình truyền nước trong 4 tiếng liên tục cho một người không quen biết.
Anh có thể vứt bỏ lý tưởng, vứt bỏ cuộc sống và địa vị biết bao người hâm mộ để đến châu Phi.
Anh có một trái tim kiên định và chân thành hơn bất kỳ ai.
Cô biết, chỉ cần anh đã nhận định thì anh sẽ không từ bỏ.
Cho nên cô nỗ lực để bản thân trở thành người được anh nhận định, cô nghĩ mọi cách tiếp cận anh, quyến rũ anh.
"Hoắc Từ." Anh vươn tay ra vuốt gương mặt cô, vu. ốt ve cọ xát bên dưới lỗ tai cô, cô gái vốn đang căng thẳng căng cứng người đột nhiên khẽ run rẩy, anh vươn ngón tay ra véo vào vành tai cô.
Từ lần trước anh đã phát hiện lỗ tai cô cực kỳ mẫn cảm, chỉ sờ một cái cô đã ra sức né tránh.
Bây giờ, anh lại vuố. t ve nhịp nhàng, làm cho khuôn mặt Hoắc Từ vốn đang kháng cự, thân thể dần dần mềm nhũn.
"Không có gì, đó chỉ là một vấn đề nhỏ thôi mà." Anh cúi đầu dịu dàng hôn nhẹ bên tai cô, giọng nói vốn lạnh lùng lại mang theo sự cám dỗ tối đa, từng chữ nhẹ nhàng như vậy, lại kiên định như vậy.
Bên ngoài cửa sổ là mặt trăng sáng treo trên bầu trời đầy sao, bầu trời giống như một tấm nhung đen, ánh sao đang tỏa sáng lung linh trên tấm nhung đen này.
Xung quanh rất yên tĩnh, dường như bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Rèm cửa sổ được kéo ra, che đi toàn bộ căn phòng, chỉ là một nửa cánh cửa trên bệ cửa sổ khẽ mở ra một khe hở, cơn gió nhè nhẹ bay vào, nâng một góc màn cửa sổ bay lên.
Trong phòng chỉ mở một cái đèn, ngọn đèn vàng ấm áp, không quá sáng.
Cho đến khi Hoắc Từ từ từ mở mắt ra, ngước nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt hổ phách nhạt màu mà lại chói mắt.
Dường như quyết tâm lắm, cô mới nói: "Đây không phải là vấn đề nhỏ, em mắc bệnh trầm cảm đã bảy năm.
Sau khi cha mẹ ly hôn, em bắt đầu không thích nói chuyện.
Đến khi mẹ em phát hiện ra thì em đã bắt đầu có khuynh hướng tự hại mình rồi."
Dịch Trạch Thành im lặng nhìn cô, trong mắt có chút đau lòng, lại có chút sáng tỏ.
Có lẽ sẽ có người nói, cô quá yếu ớt, chẳng qua chỉ là cha mẹ ly hôn mà đã biến thành như vậy.
Vậy thì những đứa nhỏ mất cha mẹ từ nhỏ trải qua cuộc sống khó khăn chẳng phải đều muốn đi tìm chết sao.
Nhưng mà mỗi người là một cá thể khác nhau, khả năng tiếp nhận cũng khác nhau.
Hoắc Từ mười tám tuổi, ngây thơ đơn thuần, thế giới của cô hoàn mỹ như một bức tranh.
Đứa trẻ nào được bảo vệ càng tốt thì càng dễ bị tổn thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!