Lúc này đám người da đen phía sau bắt đầu nóng nảy, bọn họ hướng về phía Dịch Trạch Thành lớn tiếng ồn ào, nhưng không dám xông lên.
Chiếc xe anh đi đang dừng bên lề đường, đoàn xe to lớn khiến những người da đen đó sợ hãi.
Mặc dù bọn họ không biết lai lịch của những người này nhưng họ cũng biết rõ người đàn ông Trung Quốc không chọc được.
"Dương Minh." Dịch Trạch Thành gọi Dương Minh đang đứng một bên.
Anh ta lập tức tiến lên, thấp giọng hỏi: "Dịch tổng, ngài có gì dặn dò?"
"Cho bọn họ năm trăm đô la mỹ, nói với bọn họ, đứa nhỏ này không mang đến vận rủi ngược lại còn mang đến vận may." Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, lúc này cậu bé đang cuộn tròn lại.
Đứa trẻ da đen này quá mức ốm yếu, thoạt nhìn chỉ mới có bốn năm tuổi.
Chỉ sợ tuổi thực tế của nó còn lớn hơn nhiều.
Trực tiếp đưa tiền, không phải là cách tốt nhất, nhưng lại là cách đơn giản, trực tiếp và hiệu quả nhất.
Dương Minh lấy năm trăm đô la ra nói ý của Dịch Trạch Thành với hướng dẫn viên kia, hướng dẫn viên lập tức truyền đạt lại lời của anh.
Cha mẹ đứa nhỏ kia nhìn nhau một cái, cuối cùng vui mừng bật khóc.
Bọn họ cảm tạ thượng đế đã ban ân, đã đưa đứa trẻ may mắn này vào gia đình họ.
Đứa trẻ bị ma ám hay được ban phước, chẳng qua chỉ là việc thay đổi cách nghĩ.
Sau khi lên xe, Dịch Trạch Thành quay đầu nhìn Hoắc Từ, từ lúc nãy sắc mặt cô âm u đáng sợ giống như lúc nào cũng muốn bùng nổ.
Anh vươn tay ra và cầm bàn tay cô để bên người, lòng bàn tay mềm mại mang theo sự ấm áp.
Những người khác đều trở về khách sạn trước, Dịch Trạch Thành và Hoắc Từ đưa theo đứa trẻ da đen này đến bệnh viện.
Ở Châu Phi có một tổ chức riêng để bảo đảm quyền lợi cho trẻ em, cũng là nơi chuyên giúp đỡ những đứa trẻ gặp nạn.
Tuy Dịch Trạch Thành có thể tạm thời cứu đứa nhỏ này, nhưng sắp tới thì chỉ có tổ chức này mới có thể.
Thời điểm Dịch Trạch Thành nói chuyện với bác sĩ, Hoắc Từ lén đi ra ngoài.
Bệnh viện này được thành lập nhờ viện trợ của Pháp, mặc dù đơn giản nhưng cơ sở vật chất không tệ.
Hoắc Từ đi đến ghế trên mặt cỏ, đây là chỗ dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi.
Hoàng hôn sắp buông xuống nhưng sự khô nóng trong không khí vẫn chưa giảm chút nào.
Hoắc Từ ngồi ghế trên, cô không nghĩ đến đứa trẻ da đen kia.
Mà nghĩ đến chính bản thân mình, trong một đêm, mộng đẹp tan vỡ, tất cả còn lại chỉ là hiện thực máu tươi đầm đìa.
Có người nói, chẳng qua là cha mẹ ly hôn mà thôi, có cái gì mà phải đau khổ như vậy.
Huống hồ cô cũng là người đã mười tám tuổi rồi.
Nhưng không ai biết, Hoắc Từ trước kia không phải như thế này.
Cô cũng chỉ là một thiếu nữ cấp ba bình thường, tuy rằng thành tích tốt, nhưng cũng sẽ ở trong lớp lén lút đọc truyện tranh.
Còn thích nhóm nhạc thần tượng Hàn Quốc, thích nhất chính là TVXQ.
Bài hát yêu thích là《 Why I Love You?》.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!