Tiếng hít thở của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại phả vào khiến màu đỏ lan từ má đến tận lỗ tai Hoắc Từ.
Người đàn ông này, cô cắn môi đỏ mọng, oán hận mà suy nghĩ, đoán chừng là muốn ăn cô chứ gì.
Nhưng mà biên độ trái tim đang đập của cô, cái loại biên độ lên này, cả đời này cũng chỉ vì chính người này.
"Hoắc Từ, anh đã nói với em chưa?" Giọng nói của người đối diện là vừa bình tĩnh vừa khí định thần nhàn*, thậm chí Hoắc Từ còn nghĩ đến bộ dáng khi anh nói chuyện, đại khái cúc áo sơmi sẽ bị cởi ra mấy cái, lộ ra lồng ngực rắn chắc, vào thời điểm nói chuyện, hầu kết trượt lên trượt xuống, quyến rũ lại gợi cảm.
(*) Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Anh khẽ nói: "Em rất tốt."
Mãi cho đến nằm trên giường, âm thanh trầm thấp của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai Hoắc Từ.
Cô ở trên giường lật người một chút, thật sự là có một sự phấn khích không thể ức chế được, vì thế liền mở danh bạ ra.
"Alo." Giọng nói buồn ngủ truyền qua điện thoại.
Hoắc Từ: "Mạc Tinh Thần, đừng ngủ, mau đứng lên."
Mạc Tinh Thần vừa nghe ra là giọng của Hoắc Từ, trong sự ngái ngủ còn mang theo vài phần phẫn nộ: "Hôm nay 11 giờ tớ mới đi ngủ, quấy nhiễu giấc ngủ người khác, cậu muốn làm gì hả?"
"Mạc Tinh Thần." Hoắc Từ kêu cô ấy một tiếng, lúc này Mạc Tinh Thần ngồi dậy, bây giờ mới là ba giờ chiều, cô nàng mới ngủ được chưa tới bốn tiếng, tóc xõa lộn xộn trên vai, một bộ dạng như muốn ăn thịt người.
Mạc Tinh Thần nói: "Hoắc Từ, tốt nhất là cậu phải có chuyện gì đó quan trọng."
Hoắc Từ lười biếng lăn trên giường, thản nhiên nói: "Cũng không có việc gì, chính là tớ muốn cho cậu biết, sau này tớ với cậu sẽ không giống nhau nữa."
"Không giống nhau cái gì hả?" Mạc Tinh Thần gãi gãi tóc, sao cô cảm thấy giọng Hoắc Từ nghe đặc biệt lạ nhỉ.
Không giống ngữ khí lạnh nhạt ngày thường mà lại có chút đắc ý với một chút ngọt ngào?
Cô cầm điện thoại đưa ra trước mắt, tên trên đó thật sự là Hoắc Từ, giọng nói cũng giống chỉ có ngữ khí là không giống thôi.
Cô quen biết Hoắc Từ lâu như vậy, cũng chưa từng nghe thấy Hoắc Từ còn có ngữ khí thế này lần nào.
"Ý của cậu là gì hả?" Mạc Tinh Thần thấy kia đầu dây bên kia im lặng liền thúc giục.
Đánh thức người ta dậy rồi lại không nói lời nào, thật sự không còn cách nào để làm bạn được nữa.
Giọng nói rõ ràng từ bên kia lại lần nữa vang lên: "Không là một cẩu độc thân giống cậu nữa."
Mạc Tinh Thần: "……" Cho nên Hoắc Từ ngàn dặm xa xôi gọi điện thoại đến, chính là vì cười nhạo cô là cẩu độc thân?
Không đúng, từ từ, mẹ nó nơi nào tới cười nhạo cô, đây là muốn tới show ân ái.
Mạc Tinh Thần nghẹn một búng máu, phải mất một lúc mới tìm thấy giọng của mình, cô cắn răng nói: "Hoắc Từ, cậu đặc biệt gọi điện thoại tới để show ân ái với tớ à?"
Vãi nồi, thật sự là ngày Thái Bình Dương*, rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo ra cái nghiệt duyên gì, mà mới ngủ được một nửa đã bị đánh thức, sau đó còn phải nghe người ta show ân ái.
(*) Ngày Thái Bình Dương: Mạc Tinh Thần khó chịu khi bị gọi dậy.
Trong lòng Mạc Tinh Thần yên lặng rơi lệ.
Đến khi lại tinh thần, cô lập tức hỏi: "Nói đi, gian phu kia là ai?"
"Tút tút tút", Hoắc Từ lại ngắt điện thoại và kết thúc cuộc gọi...
Mạc Tinh Thần trong nháy mắt như muốn phát điên, trên đời này sao còn có loại người như vậy, sao lại còn có thể có loại người như thế này chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!