Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, gương mặt lạnh lùng như ngọc toàn sự tức giận.
Trong tay anh cầm một khẩu súng, họng súng tối om đang ngắm thẳng vào tên đang quỳ dưới đất.
Thời điểm anh vừa đi tới, nhìn thấy cô bị người ta bóp chặt cổ, trong lòng hoảng sợ vì vậy anh chưa kịp suy nghĩ đã lấy súng ra nhắm vào người khác.
Lúc làm bác sĩ không biên giới, tay Dịch Trạch Thành chưa từng cầm vũ khí.
Bọn họ là phe trung lập, không quan tâm đến nội loạn quốc gia, chỉ cần người bị thương chấp nhận buông vũ khí đi vào bệnh viện thì bác sĩ không biên giới sẽ cứu chữa.
Cho đến giờ phút này anh vẫn chưa từng cầm súng nhắm vào người khác.
Hoắc Từ dựa trong ngực anh, đang ho khan liên tục.
Cổ cô bị bóp đến đỏ ửng, lúc này có thể hô hấp dễ dàng nhưng trái lại càng khiến cô ho không ngừng.
Tên da đen đối diện sợ hãi quỳ xuống đất, bô bô nói một tràng.
Trong tay Từ Tư Dương đang cầm cây gậy gỗ, âm thanh ầm ầm vừa nãy là do anh ta cầm cây đập lên đầu tên bóp cổ Hoắc Từ.
"Từ Tư Dương, đi lấy camera lại đây." Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ, hơi quay đầu lại nói với người đằng sau.
Từ Tư Dương cầm cây gậy gỗ, bước đến, duỗi tay vẫy vẫy, người nọ lanh lẹ đưa camera trong tay trả lại cho anh ta.
Từ Tư Dương xách camera về, Hoắc Từ nhìn thoáng qua, đây đúng là camera của cô.
Cũng may không có bị hư hại gì.
"Hai người đi đi." Dịch Trạch Thành dùng tiếng địa phương nói một câu, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng.
Hai tên da đen kia không nghĩ tới anh sẽ buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn làm liều đi ra ngoài.
Đi đến đầu ngõ, bọn họ thấy không có ai đuổi theo nên chạy trốn nhanh như chớp.
Bọn họ vừa đi, Dịch Trạch Thành liền buông Hoắc Từ ra.
Anh cất súng trong tay, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như đang che giấu gì đó, mày nhăn lại, môi mỏng mím chặt, đánh giá người bên cạnh từ trên xuống dưới một lượt.
Không thiếu tay thiếu chân, vẫn còn y nguyên.
Trái tim cuối cùng được thả lỏng.
"Cô xem ở đây là chỗ nào? Cô có biết ở đây có bao nhiêu nguy hiểm không? Không phải đã nói với cô không nên ra khỏi khách sạn sao?" Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt u ám đến đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Từ thấy anh lộ cảm xúc ra ngoài như thế.
Thật ra cô nên vui mừng, dù sao anh cũng đang lo lắng cho cô.
Trước kia anh luôn bình tĩnh không gợn sóng, giống như dù có bất kỳ chuyện gì cũng không khiến cảm xúc anh không dao động nổi.
Thời điểm cứu người vẫn bình tĩnh, trong ca giải phẫu bị người ta cắt trúng bàn tay cũng vẫn bình tĩnh.
Hiện giờ lại không chút khách khí mà chỉ vào cô mà mắng, đương nhiên chỉ khi nào để ý mới có thể kích động.
Anh kích động vì cô.
Nhưng Hoắc Từ một chút cũng không vui, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái.
Cả quá trình bỏ camera vào trong balo cũng không nhìn anh một lần nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!