Hoắc Từ đưa tay chỉnh sửa đầu tóc lại, vừa nãy Dịch Trạch Thành ôm cô đè trên tường đã làm vài sợi rơi xuống.
Khi cô chỉnh sửa xong xuôi thì nở nụ cười ngọt ngào, hướng về cái đầu ấy, dịu dàng nói: "Xin chào cậu nhỏ."
Cái đầu đang nhô ra ở cửa run lên, thoạt nhìn cô gái này thật đáng sợ.
Dịch Trạch Thành bất đắc dĩ nhìn cô, xoay người nhìn cái đầu ấy nói: "Từ Tư Dương, quay về mặc quần áo."
Đến khi cái đầu ấy biến mất, Hoắc Từ hỏi anh: "Tại sao anh lại không nhắc nhở tôi chứ?"
Anh không nhắc sao? Nếu không phải anh ngăn lại, chỉ sợ bây giờ cô đã vọt vào phòng, đánh cho Từ Tư Dương đang lõ. a thể một trận rồi.
Đối với cái nồi đang bay đến này, Dịch Trạch Thành không hề muốn nhận.
"Anh ấy thật sự là cậu nhỏ của anh hả?" Hoắc Từ có chút khó tin.
Dịch Trạch Thành nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, gật đầu: "Mẹ tôi với cậu ấy chính là chị em cùng cha khác mẹ."
Hoắc Từ muốn che mặt, vừa rồi cô mới mắng chửi cái gì chứ, đồ bi. ến thái chết dẫm còn muốn giế. t chết anh ta.
Tốt, thật sự rất tốt.
"Thành Thành, hai người đứng bên ngoài nói cái gì đó?" Từ Tư Dương lại đứng ở cửa, mặc áo T
-shirt hồng cùng quần đùi trắng, mái tóc đen có chút dài che khuất mắt, gương mặt trời sinh khôi ngô nhu hòa, có chút âm thịnh dương suy.
Dịch Trạch Thành nhíu mày: "Từ Tư Dương, câm miệng."
Bị anh quát một câu, Từ Tư Dương phồng miệng, có điều vẫn rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tuy ngậm miệng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Từ, nhìn qua lại rồi đánh giá cô với Dịch Trạch Thành.
Vừa nãy lúc ở trong phòng, Từ Tư Dương thấy hai người một trước một sau vào cửa.
Nếu như không có anh ở đây, chỉ sợ thật sự sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra vào tối nay.
Nghĩ tới đây, Từ Tư Dương không khỏi đứng thẳng người lên, bất kể như thế nào, anh ta cũng là cậu nhỏ, là người lớn trong nhà.
Cũng không thể mặc cho đứa trẻ này ở bên ngoài làm bừa được.
Hai tay anh ta khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc: "Trạch Thành, cháu và vị tiểu thư này vào đây một chút, cậu muốn nói chuyện với hai người."
Dịch Trạch Thành nhìn anh ta: "Ngu ngốc."
Nói xong, anh bỏ hai người lại, đi thẳng vào phòng.
Từ Tư Dương: "..." Uy nghiêm cậu nhỏ của anh ta đâu rồi.
Hoắc Từ nhìn Từ Tư Dương bằng vẻ mặt thông cảm.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy, Dịch Trạch Thành gọn gàng dứt khoát như vậy.
Từ Tư Dương cắn răng, nhìn về phía Hoắc Từ, đánh giá cô một phen, có chút tò mò nói: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? Tôi nhìn cô rất quen."
Hoắc Từ không lên tiếng.
Cũng may Từ Tư Dương rất nhanh đã bỏ qua vấn đề này, anh hỏi Hoắc Từ: "Cô với cháu trai lớn của tôi có quan hệ như thế nào?"
Cháu trai lớn...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!