Diệp Minh Thi trợn mắt há mồm nhìn Hoắc Từ, trên mặt đều là sự khó tin.
Mới vừa rồi con dao giải phẫu trong tay cô ta cắt thủng găng tay, trái tim cô ta cũng ngừng theo.
Cô ta học y, biết rõ trên vùng đất châu Phi này có đủ mọi loại bệnh truyền nhiễm hống hách lộng hành.
Bởi vì bệnh AIDS là bệnh riêng tư, trừ phi là phẫu thuật, nếu không thì không có quyền bắt buộc bất cứ người nào đi kiểm tra AIDS.
Lúc đứa bé kia được đưa đến, đã sắp mất mạng, căn bản không thể đợi kiểm tra được.
Dịch Trạch Thành nhắc nhở bọn họ trước khi tiến hành phẫu thuật phải có các biện pháp phòng hộ tốt nên bọn họ đều mang hai găng tay.
Nhưng bởi vì sơ suất của cô ta, khiến anh lâm vào nguy hiểm.
Diệp Minh Thi ngồi trong góc tường, cả người đều run rẩy, cô ta khóc thầm nói: "Căn bản là cái gì cô cũng không hiểu, cô cho rằng đây là chuyện nhỏ sao? Cô có biết ở chỗ này, phơi nhiễm nghề nghiệp nguy hiểm cỡ nào không?"
"Cô đúng là hiểu biết rất rõ nhỉ, vậy lúc làm phẫu thuật, tay cô có thể đừng run không?" Hoắc Từ nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
Diệp Minh Thi lại ngẩng đầu lần nữa, lần này cô ta lướt qua Hoắc Từ, nhìn về phía sau cô.
Dịch Trạch Thành đang đứng ở nơi đó.
"Cô đến đây là vì cứu người, cô thấy những người đang ngồi ở bên ngoài kia không? Bọn họ rất nghèo, nếu không có những người bác sĩ không biên giới, bọn họ cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Nhưng nếu như cô chỉ vì Dịch Trạch Thành thì làm phiền cô nhanh chóng về nước đi.
Đừng ở nơi này hại người rồi hại mình." Hoắc Từ nhìn cô ta, giọng nói cũng không to.
Thế nhưng mỗi câu đều giống như một con dao đâm thẳng vào lòng Diệp Minh Thi.
Cô ta đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ: "Cô nói đúng, tôi không nên ở chỗ này."
Chờ khi Diệp Minh Thi rời khỏi, Hoắc Từ xoay người chuẩn bị lên xe.
Cô không nghĩ đến vừa quay người lại đã nhìn thấy Dịch Trạch Thành đang đứng cách cô vài bước, yên lặng nhìn cô.
Mặc dù chỉ mới mấy tiếng không gặp nhưng Hoắc Từ lại cảm thấy dường như anh càng thêm đẹp trai.
"Anh nghe thấy rồi?" Hoắc Từ mở miệng hỏi.
Nghe thấy cái gì? Nghe thấy cô mắng Diệp Minh Thi hay là cô thổ lộ nói muốn anh.
Dịch Trạch Thành không nhúc nhích, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng tới, con ngươi nhạt màu hổ phách.
Lúc này toát lên sự thâm trầm, bình tĩnh không lay động như một đầm sâu, che dấu hết hàng nghìn cảm xúc.
Ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu lên gương mặt anh, chóp mũi anh đã lấm tấm mồ hôi, thấm đẫm ánh sáng mặt trời.
"Đứa bé kia được cứu rồi sao?" Hoắc Từ thấy anh không nói lời nào, lại hỏi.
Lần này, Dịch Trạch Thành gật đầu, lần đầu tiên lộ ra nụ cười, anh nói: "Cứu được rồi."
"Thật tốt." Hoắc Từ tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh anh.
Cho đến khi cô đưa tay ôm lấy anh, thân thể Dịch Trạch Thành cứng đờ, muốn lùi ra phía sau.
Hai tay Hoắc Từ lại sít sao ôm chặt anh, không cho phép anh lui ra sau.
Hai tay Dịch Trạch Thành để xuôi bên người, chậm rãi nắm thành quả đấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!