Chương 26: Chu Môn Tửu Nhục Xú Lộ Hữu Đống Tử Cốt

Khách sạn là một tòa nhà sáu tầng, đây là khách sạn tốt nhất ở Conakry, hơn nữa còn có điều hòa và mạng không dây.

Đối với Hoắc Từ, người đã chuẩn bị tốt mọi thứ thì đây lại là niềm vui ngoài ý muốn.

Cô có một phòng riêng ở tầng sáu, tầng cao nhất của khách sạn.

Mọi người đều được sắp xếp ở tầng sáu, cách âm rất kém, chỉ cần mở cửa sát vách là đã có thể lập tức nghe được.

Thậm chí âm thanh phòng bên cạnh có chút lớn thì cũng có thể nghe được rõ ràng.

Chẳng hạn như Diệp Minh Thi ở phòng bên cạnh đang điện thoại cho bố mẹ của cô ta.

Hoắc Từ mở vali, chuẩn bị đi tắm.

Lần này cô chỉ mang theo một chiếc vali, bên trong hơn phân nửa là thiết bị chụp ảnh.

Bởi vì quần áo mỏng nên cũng nhét vào được không ít.

Còn có đủ loại mỹ phẩm dưỡng da cùng vật dụng nhu yếu, nhét căng đầy một chiếc vali.

Cô lấy máy ảnh ra, ngồi trên giường điều chỉnh.

Bên ngoài khách sạn có ban công, sau khi chỉnh xong máy ảnh, cô đi ra ngoài.

Điện ở đây không được cung cấp đầy đủ, phóng tầm mắt nhìn xung quanh đều là một mảnh đen kịt chỉ có vài ngọn đèn lác đác.

Bên ngoài phòng như một cái lồng hấp khổng lồ, cô vừa bước ra thì mồ hôi trên người tuôn ra như tắm, ngay cả bàn tay cầm máy ảnh, cũng ẩm ướt.

Mặt trăng lưỡi liềm phía chân trời giống như một móc câu, thê lương treo lơ lửng giữa bầu trời đêm.

Cô cầm máy ảnh hướng xuống dưới lầu chụp một vài tấm ảnh, thỉnh thoảng dưới lầu có xe đến, Mercedes

-Benz nhập khẩu, BMW còn có tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao.

Mặc kể nơi này nghèo khổ bao nhiêu thì vẫn sẽ luôn có những người giàu có như vậy.

Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt.

(*)Dịch: Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường xương chết buốt.

Bóng đèn trong phòng đột nhiên xèo xèo, ánh đèn lúc tắt lúc mở, Hoắc Từ nhíu mày.

Sau đó là sự yên lặng như tờ.

Bị cúp điện.

"A", một tiếng thét chói tai vang lên, là của Diệp Minh Thi ở phòng bên cạnh.

Hoắc Từ uể oải dựa vào lan can ban công, lưng áo sơ mi của cô chỉ sợ đã ướt đẫm, cảnh vật xung quanh đều đen kịt như muốn làm tăng thêm sự oi bức trong không khí.

Sau đó cô nhìn thấy một ngọn lửa nho nhỏ.

Cách một cái ban công, Diệp Minh Thi ở phòng bên phải phòng Hoắc Từ, phòng bên trái chính là người đàn ông Bắc Kinh cởi mở Phan Sâm.

Mà cách vách phòng Phan Sâm chính là Dịch Trạch Thành.

Anh dùng bật lửa đốt cho mình một điếu thuốc, hình như Hoắc Từ có thể ngửi được mùi nicotin thổi tới.

Có chút dụ người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!