Sân bay luôn ồn ào như vậy, đặc biệt là ga quốc tế.
Nhiều người thuộc những màu da khác nhau, những ngôn ngữ khác nhau.
Còn có một người đàn ông đội chiếc mũ trắng quỳ trên mặt đất đang làm các nghi lễ tôn giáo.
Hoắc Từ đeo kính râm lớn chừng bàn tay, che hơn phân nửa khuôn mặt.
Bạch Vũ đẩy vali giúp cô, dặn đi dặn lại: "Lần này đi châu Phi một tháng, đừng có ngốc nghếch xông ra trước.
Có chuyện gì nguy hiểm thì cứ để bọn họ đi trước, em chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi."
Khuôn mặt Hoắc Từ không chút thay đổi cũng không trả lời.
Lúc cô không nói chuyện cả người đều toát lên sự lạnh lùng.
"Anh đã đổi sẵn đồng Euro cho em trong túi xách, còn có đô la nữa, đến bên kia đừng tiết kiệm quá nếu muốn mua cái gì thì cứ mua." Nói xong, Bạch Vũ lại thở dài: "Nơi quỷ quái đó, chỉ sợ ngay cả khi có tiền cũng không mua được cái gì."
Bạch Vũ như một bà mẹ già cứ lải nhải cằn nhằn mãi.
Bọn họ đến sân bay trước hai tiếng, Bạch Vũ giúp cô gửi hành lý.
Trong vali màu đen hơn phân nửa đều là thiết bị chụp ảnh, đây đều là những thứ cần phải kiểm tra trước khi gửi.
Hoắc Từ đi mua cho mình một ly cà phê, vừa mới uống một ngụm, liền nhìn đối diện có một thân ảnh màu trắng gạo phía trước.
Thế mà lại là Thẩm Tùy An.
Bắc Kinh thật đúng là con mẹ nó nhỏ.
Cô cầm cốc, chuẩn bị đi tìm Bạch Vũ.
Lúc này Thẩm Tùy Anh cũng trông thấy cô, có chút bất ngờ cũng có chút kinh hỉ, gọi cô: "Hoắc Từ."
Thẩm Tùy An tiễn Lục Vĩnh Hân về Hồng Kông, cô ta đã ở Bắc Kinh đón lễ Giáng Sinh và Tết nguyên đán.
Cha mẹ cô ta có chút không hài lòng cho nên hôm nay cô ta phải quay về Hồng Kông.
Lẽ ra anh cũng có thể đi theo nhưng vào phút cuối anh lại chùn chân.
Hoắc Từ không tháo kính, cách một lớp kính thản nhiên nhìn anh.
"Có việc gì sao?"
Thẩm Tùy An nhìn cách ăn mặc của cô, hỏi: "Em muốn xuất ngoại hả?"
"Anh đến tiễn người à?" Hoắc Từ không trả lời vấn đề của anh mà hỏi ngược lại.
Bởi vì phải ngồi trên máy bay hai mươi mấy tiếng nên cô mang một đôi giày đế bằng, đứng trước mặt anh cô phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được.
Thẩm Tùy An gật đầu, Hoắc Từ hỏi: "Bạn gái à?"
Thấy anh không nói lời nào, Hoắc Từ cười lạnh.
Mọi người đều thích nói mình đã trưởng thành đã thông suốt.
Nhưng có những chuyện, chờ khi gặp lại người cũ sẽ phát hiện ra cái gọi là thông suốt đó chẳng qua chỉ là một loại tự lừa mình dối người mà thôi.
Những tổn thương người đó mang đến cho mình không lành theo thời gian, mà chẳng qua là bị thời gian giấu đi, khi bị rách ra lần nữa đó chính là lớp vảy dày đã được hình thành trong nhiều năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!