Chương 23: Thái Độ Của Cô

Nước trong bồn tắm vẫn đang chảy, ánh đèn trần màu vàng ấm áp chiếu lên hai người, lông mày của Hoắc Từ như được phủ lên một tông màu ấm áp.

Cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm phía dưới, khuôn mặt tỏ vẻ thân thiện, dịu dàng nói: "Anh đừng tức giận, tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề thôi."

Dịch Trạch Thành híp mắt, nhìn cô chằm chằm: "Đây là thái độ đặt câu hỏi của cô à?"

"Không phải là do tôi sợ anh không nói thật sao?" Ngón tay Hoắc Từ nâng cằm anh lên.

Ánh mắt Dịch Trạch Thành trầm xuống, cảnh cáo nói: "Hoắc Từ, bây giờ tôi cho cô một cơ hội đi xuống mặc quần áo vào.

Sau đó chúng ta ra ngoài nói chuyện."

"Không được." Tính tình bướng bỉnh của Hoắc Từ bộc phát.

Từ sau khi cha mẹ ly dị, cô luôn có thói quen nắm giữ mọi chuyện của mình trong tay.

Một khi quyết định, cô muốn dùng cách của mình để đạt được kết quả mong muốn.

Dịch Trạch Thành nhìn cô, bỗng nhiên Hoắc Từ cảm giác có một cánh tay đặt trên bắp đùi của cô.

Một chân cô để trên thắt lưng anh, một chân khác quỳ trên mặt đất, mà cái tay kia đang mò tới cái đùi cô đang để trên người anh.

Hoắc Từ cắn môi, có chút không dám tin nhìn anh.

Cô không dám tin mình còn chưa duy trì được ba giây đã bị người ta nhấc lên.

Dịch Trạch Thành ôm cô vào trong ngực dễ như trở bàn tay, lúc cơ thể bị xoay lại, Hoắc Từ quên mất lời cảnh cáo vừa rồi, tay cô nắm chặt lấy khăn tắm.

Anh dùng cả hai tay uốn cong chân cô, cả người bật dậy và ép cô vào vách tường của phòng tắm chỉ trong vài giây.

Hoắc Từ biết rõ để làm được chuyện này thì cần sức lực ở eo rất lớn.

Trong phòng tập, cô đã xem qua bộ dáng anh luyện tập.

Hai tay nắm chặt, cơ lưng xô lộ ra, rãnh lưng sâu đến nỗi người khác muốn úp mặt vào.

Người đàn ông này ở trên giường, chắc chắn sẽ rất nhiệt tình.

Hoắc Từ không đắc ý được bao lâu, bởi vì Dịch Trạch Thành cố tình tách hai chân cô ra để cô kẹp lấy hông anh.

Khăn tắm lỏng lẻo, chỉ có thể miễn cưỡng che đi những phong cảnh trên người cô.

Tuy phòng tắm vô cùng ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy phía dưới có từng cơn gió lạnh thổi qua.

Ai cũng không lên tiếng, Dịch Trạch Thành híp mắt nhìn cô, trên mặt lộ vẻ nguy hiểm.

Hoắc Từ chưa từng thấy anh như thế, lúc trước anh chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng, những lời nói nhiều nhất cũng chính là "cách xa tôi một chút", hoặc "có lẽ chúng ta không phải là người chung một con đường".

Nhưng khuôn mặt nguy hiểm, đáng sợ như vậy là lần đầu tiên Hoắc Từ nhìn thấy.

Nhưng cô không sợ, so với cái này thì cô mới không thèm nhìn mặt lạnh của anh.

"Còn muốn chơi nữa không?" Đôi mắt Dịch Trạch Thành cực sâu, nhìn chằm chằm cô hỏi.

Nụ cười trên mặt Hoắc Từ cũng biến mất, cô nói: "Tôi không có chơi với anh."

"Vậy cô muốn làm gì? Cố tình ngã xuống dụ tôi đi vào còn không phải đang chơi đùa à?" Dễ nhận thấy Dịch Trạch Thành đã có chút tức giận, lúc đi vào anh nhìn thấy cô nằm ở đó nên cứ nghĩ cô ngã trúng xương cụt.

Ngã trúng chỗ đó có thể nặng cũng có thể nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!