Bạch Vũ trơ mắt nhìn Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ lên xe.
Mạnh Phàm bên cạnh lo lắng hỏi: "Tiểu Bạch, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa, đi về trước thôi." Bạch Vũ rụt cổ.
Mạnh Phàm có chút không thể tin được, chỉ vào hướng xe Dịch Trạch Thành chạy: "Nhưng mà ngay cả áo khoác Hoắc Từ cũng không mặc."
"Cẩu độc thân không được dính vào chuyện người khác." Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai cậu ta.
Mạnh Phàm sửng sốt, lập tức phẫn nộ nói: "Mẹ kiếp, độc thân thì sao, độc thân thì không có nhân quyền à?"
Bạch Vũ đồng tình nhìn cậu ta: "Độc thân thì không sao nhưng không có mắt nhìn thì mới đáng sợ."
Mạnh Phàm: "..."
**
Sau khi lên xe, hệ thống sưởi trên xe Dịch Trạch Thành khiến cho Hoắc Từ như được ngâm trong nước ấm, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy.
Dịch Trạch Thành không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe.
Sau khi ra khỏi giao lộ phía trước, không bao lâu liền tiến vào một tiểu khu vắng vẻ.
Dịch Trạch Thành đậu xe ở bãi đỗ, xuống xe mở cửa ghế phụ, nhìn Hoắc Từ: "Nếu như cô không ngại thì có thể đến nhà tôi tắm rửa, thay đồ trước."
Khó có được ngày thấy anh ôn hòa như vậy, biểu cảm khuôn mặt nhẹ nhàng không còn lạnh lùng như trước.
Hoắc Từ ngồi trong xe vài phút, nhưng cơ thể lại run rẩy ngày càng nhiều.
Cái áo mỏng cô mặc đã bị tuyết và nước mưa làm cho ướt từ lâu rồi.
Đi theo anh vào thang máy, cô mới phát hiện nhà anh cũng ở tầng 28.
Vào cửa, Dịch Trạch Thành mở đèn ở huyền quan (*) lên.
Hoắc Từ đứng ở cửa mãi đến khi một đôi dép lê kiểu nam đặt trước mặt cô, thấy cô không nhúc nhích, anh ngẩng đầu, con ngươi hơi co lại: "Trong nhà ít người đến, không có dép kiểu nữ, cô không để ý chứ?"
(*) Huyền quan: Lối vào
Nghe được câu này, Hoắc Từ mới nở nụ cười, sao cô có thể để ý chứ.
Hoắc Từ khom lưng cởi giày, hôm nay cô mặc quần jean xanh đậm, vớ bông sọc caro.
Sau khi cởi giày cô tiện tay cởi luôn tất bông đã ướt đẫm ra.
Bàn chân vốn trắng mịn mềm mại giờ bị lạnh đến cứng đờ, cô giật giật đầu ngón chân rồi mới xỏ chân vào dép lê.
Dép lê của anh vừa rộng lại vừa lớn, hơn nữa còn là màu xanh đậm đơn giản nhất.
Hoắc Từ đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, nhìn chung thì nơi này rộng rãi thoáng mát, phòng bếp dạng mở, lại còn có một quầy rượu nho nhỏ.
Cô đứng trước quầy rượu, hứng thú nhìn một hồi.
"Tôi đã gọi điện kêu người mua quần áo cho cô, cô nói size cho cô ấy đi." Dịch Trạch Thành từ trong phòng đi ra, anh đã cởi áo khoác, cũng không mặc áo sơ mi như vừa nãy mà là một cái áo jersey (*) rộng rãi.
(*) Áo jersey chính là kiểu áo thể thao "đồng phục" (thường là áo thi đấu có dạng ba lỗ tank top).
Hoắc Từ nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng hỏi cô cần loại quần áo gì và size như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!