Chương 21: Muốn Thất Hứa

Dịch Trạch Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười nhẹ nhàng kia, dường như đã có quyết định, anh không có cách nào ép cô.

Con ngươi của anh co lại, trầm giọng nói: "Hoắc Từ."

"Ừ?" Hoắc Từ thoải mái nhìn anh, ánh mắt còn nhìn xuống eo của anh một cái.

Lúc này anh đang ngồi trên ghế lái, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, thắt lưng màu đen có cái cài làm bằng kim loại đang phản chiếu dưới ánh đèn tạo ra một cảm giác mị hoặc.

Hoắc Từ liếm môi, thật muốn mở ra thay anh.

"Bây giờ cô muốn thất hứa?" Dịch Trạch Thành nhíu mày, giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó.

Hoắc Từ có chút ngờ vực mở to mắt, hỏi anh: "Tôi thất hứa cái gì?"

"Ở phòng tập thể hình tôi đã nói qua, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác công việc?" Dịch Trạch Thành không ngại nhắc lại cho cô một lần nữa, chẳng qua lúc này anh nói lời này, đôi mắt của người đối diện vội vàng nhìn qua.

Một bộ dạng vừa vô tội lại vừa ngây thơ.

Nghe xong, Hoắc Từ nghiêng đầu, khẽ cười: "Tôi có đồng ý sao?"

Dịch Trạch Thành khựng lại, lập tức nổi giận quay đầu qua.

Đường phố nửa đêm đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe chạy qua.

Bên trong Maybach đang dừng ở ven đường, là một mảnh tĩnh mịch, Hoắc Từ nhìn gò má của anh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đường nét được phác họa tỉ mỉ như thạch ngọc, cả người toát lên phong thái thanh lãnh kiêu ngạo, cực kỳ thu hút người khác.

Lúc này giống như có móng vuốt mèo đang cào nhẹ vào trái tim Hoắc Từ, chỗ anh ngồi cách cô gần như vậy.

"Anh có bạn gái chưa?" Hoắc Từ cố ý hỏi.

Dịch Trạch Thành không trả lời cô.

"Vậy anh có người trong lòng không?" Hoắc Từ lại hỏi.

Lần này Dịch Trạch Thành trực tiếp ngoái đầu ra cửa sổ, tựa hồ như không chú ý đến vấn đề của cô.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Hoắc Từ hỏi xong đều cười nhẹ một tiếng.

Ngày thường cô nói chuyện vừa lạnh vừa cứng vậy mà lúc nào nói với người bên cạnh này cũng thêm mấy phần mềm mại.

Vừa mở miệng, lại như che đi một tầng khói, khiến lòng người ngứa ngáy.

Hoắc Từ dứt khoát quỳ trên ghế, một tay nắm lấy thành ghế, một tay để lên trên khung xe, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Hay là tại tôi chưa đủ xinh đẹp?"

Cảm giác được cô đang đến gần, Dịch Trạch Thành quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ trắng ngần của cô chỉ cách anh trong gang tấc.

Ánh đèn trên trần xe nhu thuận chiếu lên mặt cô như tráng lên một tầng gốm trơn bóng hoa lệ.

Màu mắt anh tối đi, lời nói mang theo uy hiếp: "Ngồi lại đi."

Hoắc Từ khẽ cười, tiện tay cầm chai dầu hoa hồng trong tay anh, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

Cô cởi áo măng tô xuống, có chút áy náy nói: "Vừa nãy cầm vòi chữa cháy đã làm bẩn áo anh.

Đợi tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh sau."

Dịch Trạch Thành không lên tiếng, còn Hoắc Từ đã ngồi xếp bằng ở ghế lái phụ, còn nghiêng đầu hỏi anh: "Nếu anh không ngại, ngồi như vậy tôi mới xoa mắt cá chân được.

Đợi chút nữa làm xong, tôi sẽ trả phí rửa xe cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!