Giọng của anh vừa lạnh vừa nhẹ, nhưng vẫn lấn át tiếng nhạc rung trời trong quán bar, để hai người đàn ông đối diện nghe rõ.
Trong số đó có một người đàn ông mặc sơ mi hồng nhạt, thẹn quá hóa giận mắng: "Con mẹ nó, mày là ai?"
Hắn vừa mới dứt lời, bả vai đã bị người ta vỗ lên.
Quay đầu nhìn thì thấy là bảo vệ quán bar, mặc một bộ tây trang đen, thân hình cao lớn, nói với hai người họ: "Phiền hai người đi ra ngoài cùng tôi một chút."
"Mấy người muốn làm gì?" Áo sơ mi hồng phấn không vui, bắt đầu muốn la hét ầm ĩ.
Hàn Nghiêu đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, chỉ vào chóp mũi của hắn, nói: "Mày vừa bỏ cái gì vào trong rượu?"
Hóa ra lúc bọn họ vừa mới thấy Hoắc Từ, cũng đúng lúc trông thấy tên áo sơ mi hồng này thừa dịp cô không chú ý, bỏ cái gì đó vào ly cocktail.
Tên áo sơ mi hồng tức giận kêu la: "Mày đừng có ngậm máu phun người.
Thật là xui xẻo, lần sau đừng mong tao quay trở lại chỗ này một lần nữa."
Nói xong, hắn liền vung tay muốn lôi người bạn bên cạnh rời đi.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi, đột nhiên Dịch Trạch Thành bưng ly cocktail trên bàn lên, đưa tay nắm lấy cổ hắn, bóp miệng hắn ra, đổ rượu vào.
Áo sơ mi hồng không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy tay của người này như kìm sắt, khiến hắn ta không thể vùng vẫy được.
Mãi cho đến khi rót hết rượu vào trong miệng hắn rồi, Dịch Trạch Thành mới buông tay.
Áo sơ mi hồng lui về sau ôm cổ ho khan rất lâu, ho đến mặt đỏ bừng.
Nếu không phải là bạn hắn ta kịp thời đỡ lấy hắn, thì hắn đã quỳ trên mặt đất rồi.
"Đem mấy cái thứ bẩn thỉu này đi đi."
Dịch Trạch Thành thản nhiên nhìn hắn ta, giọng nói trầm ổn lại vừa thanh lãnh, giống như anh chỉ tiện tay làm chuyện đó mà thôi.
Bảo vệ quán bar đều có hỏa nhãn kim tinh, vừa đến đã nhận ra trong mấy vị ở đây, vị này dù chỉ đứng ở đó không lên tiếng nhưng trên người lại toát lên phong thái cao quý.
Cho nên khi bọn họ đem hai người quấy rối đi, còn xin lỗi vì đã quấy rầy.
(*) Hỏa nhãn kim tinh: (Ở đây dùng nghĩa bóng) Nhìn thấu vô số người, cặp mắt nhìn người vô cùng chuẩn xác.
Hoắc Từ ngẩng đẩu, cắn môi, nhìn anh, muốn nói chuyện.
Nhưng người ta không nhìn cô, chỉ ngồi xuống cái ghế cao bên cạnh.
Anh có một đôi chân dài nên sau khi ngồi xuống, hai chân không tốn chút sức nào cũng đã chạm đến đất.
"Dịch Trạch Thành." Hoắc Từ lúc này mới dám gọi anh.
Người đàn ông cúi đầu, không để ý đến cô mà lấy trong bao thuốc lá ra một điếu ngậm lên miệng.
Anh lại tìm lần nữa, nhưng không có bật lửa.
Anh ít hút thuốc, nên thường chỉ mang bao thuốc, không mang theo bật lửa.
Anh đưa tay gõ một cái lên quầy, cô gái mặc đồng phục áo gi
-lê, lập tức đưa một hộp diêm cho anh.
Anh đưa tay nhận lấy, ngón tay thon dài trắng ngần, một tay cầm que diêm, một tay cầm hộp diêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!