Chương 17: Tôi Không Có Bạn Trai

Khúc nhạc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, Hoắc Từ mặc áo len trắng cao cổ, không nhịn được ngẩng đầu lên.

Không ngờ lại có thể phát bài hát này, đây là một bài hát đã rất cũ rồi.

Cô cúi đầu, trước mặt là điểm tâm ngọt vẫn chưa được dùng qua.

Kỳ thật cô đã sớm qua độ tuổi thích đồ ngọt từ lâu.

Hoài niệm đúng là một thói quen đáng sợ, qua nhiều năm như vậy, cô đã vứt đi khá nhiều.

Nhưng có một số chuyện, vẫn thủy chung không nỡ vứt bỏ.

Cô gái nhỏ mặc đồng phục đen, bưng ly cacao nóng đến, Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Tôi không gọi món này."

"Là do một vị tiên sinh gọi cho chị ạ." Cô bé nhiệt tình đem chiếc ly sứ màu đỏ đặt trước mặt cô, phía trên còn có bọt trắng và vài viên kẹo bông màu sắc rực rỡ.

Mùi thơm cacao nóng lan tỏa trước mặt cô.

Hoắc Từ không lên tiếng, cô gái nhỏ còn nói: "Cả bài hát này nữa, cũng là do anh ấy đổi cho chị ạ.

Bạn trai của chị thật tốt, vậy nên chị đừng giận anh ấy nữa."

Bạn trai?

Trên đời này, người biết rõ cô thích bài hát này, chỉ có một người.

Thế nhưng người đó không thể nào xuất hiện ở nơi này được.

"Vị tiên sinh kia còn sợ chị giận, nhất định bảo em là sau khi anh ấy đi, hãy đem ly cacao này cho chị.

Vì vậy, chị cũng đừng giận nữa, mau gọi điện thoại cho anh ấy đi, không chừng anh ấy còn chưa đi xa đâu."

Đoán chừng cô bé này xem quá nhiều phim Hàn rồi, trong đầu toàn là cảnh nam nữ chính gây hiểu lầm với nhau, nhưng lại e ngại, không nói ra được.

Huống chi, ở cửa hàng đồ ngọt cũng gặp không ít những việc thế này.

Mấy ngày hôm trước còn có một cặp, ầm ĩ đến nỗi nhân viên phải báo cảnh sát.

Ai dè bên nam lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, ôm lấy người phụ nữ khiến cô ấy không thể nói gì rồi quỳ xuống cầu hôn.

Các vị khách và nhân viên trong tiệm, ai cũng đều vỗ tay chúc mừng bọn họ.

Hoắc Từ nhíu mày, làm sao có thể, người ấy làm sao có thể trở về.

Năm đó cô suýt chết mà người đó cũng chưa hề quay lại nhìn cô một cái nào.

Cô nhìn vào chiếc cốc màu đỏ trước mặt.

Khi tâm trạng không tốt, cô sẽ uống một cốc cacao nóng.

Bên trong vị ngọt mang theo một chút vị đắng, lúc còn nhỏ, cô còn cảm thấy đây chính là hương vị của cuộc sống.

Bây giờ nhìn lại, lại thấy mình thật là non nớt, đời người làm sao có thể ngọt ngào như vậy chứ.

Cô cầm lấy áo khoác trên ghế dựa, đứng dậy, hôm nay đúng là không nên đến đây.

Không nên đến bệnh viện, cũng không nên đến nơi này.

Cô bé thấy cô một ngụm cũng không uống, có chút sốt ruột, nói: "Chị, em cảm thấy anh ấy là thật lòng muốn làm hòa với chị mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!