Sợ cô thật sự cúp máy, Bạch Vũ vội vàng ai ai ai vài tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, khuyên nhủ: "Nói thế nào thì nói, cậu cũng nên qua thăm dì.
Nếu cậu mệt, không muốn lái xe thì đợi ở sân bay đi, để tớ qua đón."
"Không cần." Hoắc Từ lạnh nhạt nói một câu, sau đó thẳng thừng cúp điện thoại.
Xe của cô đỗ ở bãi đỗ xe, lúc này đi công tác ngắn ngày cho nên cô chỉ mang theo một cái vali nhỏ.
Cất vali vào cốp xe, Hoắc Từ lên xe, lái xe lên đường cao tốc.
Hai mươi phút sau, cô đột nhiên đánh tay lái, đi theo dòng xe phía trước, rời khỏi đường cao tốc.
Tới cổng bệnh viện quân khu, Hoắc Từ dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, ngồi trên xe nửa ngày cô cũng không bước xuống.
Cô sờ túi áo, một viên kẹo cũng không có, nếu lúc này có một điếu thuốc thì tốt rồi.
Hoắc Từ không hút thuốc lá, chỉ có khi nào buồn chán, cô mới đốt một điếu kẹp ở giữa ngón tay, mọi chuyện buồn phiền cũng tựa như theo khói thuốc bay đi.
Cũng may là ở bệnh viện quân khu, nếu ở bệnh viện khác, cô đúng là không tới thật.
Trên tầng lầu phòng bệnh, Bạch Vũ đã sớm gửi tin nhắn cho cô.
Từ thang máy bước ra, một bầu không khí không diễn tả được ập vào, hành lang im ắng phối hợp với vách tường màu trắng.
Hoắc Từ vốn không sợ ma quỷ, hồi học đại học, cô học y khoa, nếu không phải sau chuyển nghề, nói không chừng bây giờ cô đang mặc áo Blouse trắng rồi.
Cô đi vào bên trong, không lâu sau thì tìm được phòng bệnh.
Bên trong vô cùng an tĩnh, không biết có phải nghỉ ngơi rồi hay không.
Cô đứng sát vách tường, không đi cũng không vào.
Cũng không biết đứng được bao lâu, vẫn là một hộ sĩ đi ngang qua, thấy cô đứng ở chỗ này mới hỏi: "Tiểu thư, cô tìm ai ạ?"
Hoắc Từ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không trả lời, hộ sĩ thấy vậy, khẩn trương bước lại.
Khu này là phòng bệnh cao cấp, nằm ở đây có ai không phú thì quý cơ chứ.
Không thể để người không liên quan tới đây làm ồn được.
Thời điểm hộ sĩ vừa tiến lại gần thì phòng bệnh bên cạnh cũng vừa lúc mở ra.
Một người phụ nữ trung niên hơi mập nhìn thấy cô, ngạc nhiên nói: "Hoắc tiểu thư, cô tới rồi."
"Hai người quen biết nhau ạ?" Hộ sĩ nhìn người phụ nữ trung niên, dì ấy thì cô biết, đây là bảo mẫu của người nằm trong phòng bệnh này.
"Cô ấy là con gái của phu nhân nhà tôi." Dì Lưu lập tức giải thích.
Hộ sĩ nhanh chóng cười với Hoắc Từ, chờ dì Lưu dẫn Hoắc Từ đi vào, cô ấy mới nhìn thoáng qua phòng bệnh.
Cô nhớ rõ vị phu nhân nằm trong phòng bệnh này họ Liễu, chồng của bà ấy là một vị lãnh đạo trong Uỷ ban Y tế và Sức khỏe Quốc gia, họ Thẩm mà.
Nhưng rõ ràng cô nghe thấy dì ấy kêu Hoắc tiểu thư?
Liễu Như Hàm ở trong phòng đã nghe được giọng nói của dì Lưu, bà chống cánh tay chuẩn bị đứng dậy.
Dì Lưu vừa tiến vào thấy vậy liền vội vàng tới đỡ, trong miệng còn nói: "Bác sĩ đã nói bệnh của phu nhân phải chịu khó tĩnh dưỡng.
Nếu có chuyện gì thì phu nhân cứ gọi tôi một tiếng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!