Hàn Nghiêu cầm chiếc chìa khóa trong tay mà không khác gì củ khoai lang nóng.
Cậu ta vốn nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà giờ cũng chỉ biết đứng nhìn Hoắc Từ, thật là… Cô gây khó dễ cho cậu ta quá.
Hàn Nghiêu cảm thấy Hoắc Từ là một cô gái tốt, sống trọng tình trọng nghĩa.
Khi nghe tin người đại diện xảy ra chuyện, mặc dù biết rõ hậu quả nhưng cô không nói hai lời đã tới.
Hơn nữa, cậu ta mới nói một câu thôi mà cô đã vung tay ném chìa khóa xe qua, cô còn nói cầm đi chứ không phải đưa.
Hoắc Từ đã đối đãi với cậu như một người bạn rồi.
Ngay từ đầu, Hàn Nghiêu còn cảm thấy cô gái này quá lạnh lùng, bây giờ cậu ta mới biết, có một số ít người ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong thâm tâm lại như núi lửa phun trào.
Vốn dĩ Hàn Nghiêu còn đang cảm động không thôi, vậy mà lại có người chen ngang phá hư phong cảnh.
Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn cô, hờ hững nói: "Cô không cần cảm ơn, tôi chỉ lo cô động tay động chân lại tổn thương tới gân cốt, máy ảnh cầm cũng không xong thôi."
Anh vừa dứt lời, Hàn Kinh Dương đứng ngay bên cạnh hận không thể quay đầu nhìn anh một cái.
Khó trách, tên tiểu tử này làm cẩu độc thân lâu như vậy, con gái nhà ai mà chịu được dáng vẻ băng tuyết ngàn năm không tan của cậu ta cơ chứ.
Trước đó, Hàn Nghiêu nói nhiều như vậy, anh ta còn nghĩ rằng Dịch Trạch Thành không muốn liên quan, kết quả sau khi ù bài, bọn họ chưa kịp phản ứng đã thấy người đứng dậy đi ra cửa.
Đúng là đồ mạnh miệng.
Hoắc Từ đã sớm dự đoán được anh sẽ nói như vậy cho nên cô cũng không tức giận, ngược lại còn hướng về phía anh cười một cái, hai cánh tay mở ra: "Anh yên tâm đi, tay tôi vẫn tốt.
Chờ đó, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay."
Nhìn xem, cô tốt biết bao nhiêu, anh muốn cái gì thì cô sẽ chiều theo ý anh.
***
Bạch Vũ đỡ Allie trở về, vẻ mặt vô cùng cảm kích Dịch Trạch Thành, cậu ta nói: "Dịch tổng, lần này thật sự cảm ơn anh.
Mấy ngày nữa tôi làm chủ, muốn cảm ơn ba vị một phen, mong anh cùng hai vị bạn tốt của anh nể mặt cho."
"Không cần." Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn cậu ta.
Tài xế đã lái xe của Hàn Kinh Dương lại đây, hôm nay bọn họ đều ngồi xe của anh ta tới.
Dịch Trạch Thành nhấc chân đang muốn rời đi, đột nhiên lại dừng bước, quay đầu nhíu mày nhìn Bạch Vũ.
"Cậu đừng gây thêm phiền toái cho cô ấy nữa."
Con người anh trước nay là như vậy, lời nói luôn ngắn gọn.
Chẳng qua lúc này lại ngắn gọn quá mức, vô tình sinh ra vài phần ái muội.
Sau khi chiếc xe rời đi, Hoắc Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, khóe mắt đuôi mày đều là xuân sắc.
Bạch Vũ gọi một tiếng, cô mới quay đầu nhìn cậu ta, đắc ý mà nói: "Tớ đã nói là anh ấy thích tớ mà."
Bạch Vũ: "……"
Ngay cả cậu ta cũng không nhịn được mà giội nước lạnh: "Người ta sợ tay cậu gãy, mất công đi tìm nhiếp ảnh gia khác thôi."
Cậu còn không hiểu rõ tật xấu tự mình đa tình của cô sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!