Chương 64: (Vô Đề)

Editor: Đinh Hương

Beta: Tửu Thanh

Chuyện Liêu Bình hẹn gặp mặt Lâm Nguyệt được Tưởng Tư Di nói trong văn phòng khoa, nên mấy người đồng nghiệp trong tổ toán đều biết là cuối tuần vừa rồi Lâm Nguyệt đã đi gặp người của công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Ngu. Đến thứ hai, khi Lâm Nguyệt vừa bước vào văn phòng thì bị chị Vương và Hà Tiểu Nhã hào hứng hỏi thăm.

Lâm Nguyệt liếc nhìn Tưởng Tư Di.

Tưởng Tư Di ngồi sau máy tính, cúi đầu viết gì đó.

Lâm Nguyệt thản nhiên mỉm cười, trả lời chị Vương: "Có vài vấn đề em không thống nhất được với bên đó nên không kí."

Chị Vương thất vọng thay cho Lâm Nguyệt, gặng hỏi chi tiết thì bị Lâm Nguyệt lấy lí do là Thiên Ngu yêu cầu giữ bí mật để nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Sau cả một ngày làm việc, Tưởng Tư Di không nói với Lâm Nguyệt một câu nào, cô cũng làm như không có người đồng nghiệp này trong văn phòng. Chị Vương, Hà Tiểu Nhã và Trình Cẩn Ngôn đều thấy có vấn đề nhưng cũng biết ý mà không hỏi han thêm gì nữa.

Buổi chiều tan học, Tưởng Tư Di cố ý thu dọn đồ đạc và ra ngoài muộn một chút. Chị Vương, Hà Tiểu Nhã thân thiết với Lâm Nguyệt hơn, vẫn nói cười thân thiết với cô nhưng lại tỏ ra lạnh nhạt với Tưởng Tư Di hơn rất nhiều. Cô ta cũng hiểu điều đó nên sau khi tan học, Tưởng Tư Di mới cố ý đi về sau, tránh sự lúng túng khi chạm mặt nhau.

Ngoài cổng trường, La Trí Hằng vừa tới, thấy chỉ có ba người Lâm Nguyệt đi ra, anh ta mỉm cười chào hỏi, vẻ mặt rất tự nhiên, giống như tối thứ bảy không xảy ra chuyện gì hết vậy.

Lâm Nguyệt đi giữa chị Vương và Hà Tiểu Nhã, thấy La Trí Hằng không gọi thẳng tên mình thì cô cũng coi như không quen biết.

Chị Vương đứng gần La Trí Hằng, thuận miệng nói: "Tư Di có việc nên ra muộn một chút."

La Trí Hằng mỉm cười: "Cảm ơn chị."

Đứng ngoài cổng trường, La Trí Hằng chăm chú dõi theo bóng lưng thon thả và xinh xắn của Lâm Nguyệt bằng cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó khi cô sắp rẽ, anh ta đột nhiên chú ý tới một chiếc xe hơi sang trọng đang chậm rãi tiến vào lối đi bộ, anh ta không thấy rõ người trong xe, nhưng nhìn biển số thì đây chính là chiếc xe mà bình thường Liêu Bình hay đi.

La Trí Hằng nhíu mày.

Lâm Nguyệt đúng là đẹp thật, nhưng trong giới giải trí đâu thiếu người đẹp? Nếu Liêu Bình cần, ông ta chỉ gọi một tiếng sẽ có hàng tá những cô gái xinh đẹp hơn Lâm Nguyệt sẵn sàng chạy tới, tìm đủ mọi cách để có thể ký được một bản hợp đồng với Liêu Bình, vậy mà ông ta lại để ý đến Lâm Nguyệt nhiều như vậy ư? Thậm chí là tự lái xe đến trường chỉ để đón người đẹp?

Thứ không thể có được mới là thứ tốt nhất, người phụ nữ càng từ chối một cách quyết liệt, Liêu Bình càng thích sao?

Hôm nay Chu Lẫm có cuộc họp, có thể sẽ kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, anh đã gửi tin nhắn cho Lâm Nguyệt từ sớm, bảo cô đợi ở văn phòng một chút, tan họp anh sẽ tới đón cô, Lâm Nguyệt không muốn phiền anh, dặn anh cứ yên tâm mà họp, cô tự về được.

Quẹt thẻ vào nhà ga, một đoàn tàu nữa vừa rời sân ga, Lâm Nguyệt xếp hàng, cúi đầu xem di động giết thời gian, chủ yếu là xem cách làm đồ ăn ngon.

"Cô giáo Lâm thích nấu ăn à?"

Tiếng nói khàn khàn vừa quen vừa lạ đột nhiên vang lên khiến Lâm Nguyệt lùi lại hai bước theo bản năng, nắm chặt di động và quay ngoắt đầu lại.

Liêu Bình mặc comple màu đen đứng sau lưng Lâm Nguyệt, một người đàn ông tầm 40 tuổi với ngũ quan không quá đẹp, nhưng lại có một đôi mắt sâu lắng và trầm ổn. Đa số những người chen chúc trên tàu điện ngầm đều là tầng lớp bình dân, trên mặt mỗi người đều hiện rõ sự uể oải sau một ngày làm việc, còn Liêu Bình lại luôn nở một nụ cười chỉ có ở người đàn ông tự tin và thành công, đó là sự bình tĩnh, ung dung được tôi luyện qua năm tháng.

Liêu Bình làm như không biết, trong mắt chỉ có Lâm Nguyệt.

Ánh mắt nghiên cứu đầy hứng thú của người đàn ông làm cho Lâm Nguyệt cảm thấy sợ hãi kì lạ. Bữa tiệc tối đó có thể là do Liêu Bình đã nhìn thấy hình của cô thông qua La Trí Hằng nên ông ta muốn mượn cớ công việc để được ngủ với cô, đó là sự háo sắc của một người đàn ông trưởng thành, nhưng gia thế của Liêu Bình hiển hách như vậy mà lại đuổi theo cô tới tàu điện ngầm...

Nếu Lâm Nguyệt có ý với Liêu Bình, cô chắc chắn sẽ bị hành động "màu mè" này làm cho cảm động, nhưng...

Lâm Nguyệt rất sợ.

Sự đề phòng trong mắt Lâm Nguyệt khiến Liêu Bình bật cười, ông ta tiến lại gần Lâm Nguyệt, thấp giọng nói: "Cô không cần sợ đâu, tôi đặc biệt đến đây để nói lời xin lỗi thôi. Bình thường đúng là tôi hơi phóng khoáng trong vấn đề nam nữ, ngày đó bị cô giáo Lâm hấp dẫn, tôi đã định dùng thủ đoạn để chiếm lấy cô như những người phụ nữ khác, nhưng không ngờ cô giáo Lâm lại không mắc bẫy."

Giọng điệu của ông ta rất thành khẩn, không hề che giấu sự phong lưu của mình, thậm chí còn nói theo lối hài hước, tự giễu.

Lâm Nguyệt nhìn số tàu trên bảng điện tử, hai phút nữa tàu sẽ vào ga.

Liêu Bình cũng liếc theo. Lần này ông ta chỉ muốn tạo thêm ấn tượng tốt với Lâm Nguyệt thôi, cũng không định chen chúc trên tàu điện ngầm với Lâm Nguyệt. Thời gian có hạn, ông ta nói thẳng: "Trước khi tôi thấy hình của cô, phòng thu mua đã nhất trí chọn cuốn tiểu thuyết của cô rồi, điều này chứng tỏ rằng, truyện của cô có cốt truyện hay. Về việc tư, tôi thích hai bên tình nguyện, cô từ chối tôi, tôi tôn trọng cô, chắc chắn sẽ không quấy rầy cô đâu, đồng thời, tôi cũng không hi vọng vì hành vi cá nhân của tôi mà làm công ty bỏ qua một bộ truyện tốt như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!