Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
Lúc phát hiện ra Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đang đứng xếp hàng để thanh toán, bên cạnh là Phó Nam. Chu Lẫm đi vào siêu thị, nhanh chân bước tới chỗ bọn cô, mục đích rất rõ ràng.
Bên tai Lâm Nguyệt không hiểu sao lại vang lên đoạn hội thoại của hai người tối qua, anh muốn cô viết danh sách nguyên liệu nấu ăn rồi để anh đi mua.
Tuy mới quen biết Chu Lẫm không lâu nhưng Lâm Nguyệt đã hiểu được Chu Lẫm phần nào, anh là kiểu đàn ông gia trưởng điển hình, mời con gái ăn cơm thì anh nhất định sẽ trả tiền, dọn nhà với con gái thì anh chắc chắn sẽ xách hành lý nặng, thậm chí khi đã ở cùng một nhà, anh là chủ nhưng cũng sẽ nhất quyết tặng phòng ngủ chính cho khách thuê nữ.
Người đàn ông có tính gia trưởng quá lớn thường sẽ không tốt, nhưng khi tính gia trưởng đó được đặt vào người Chu Lẫm, Lâm Nguyệt chỉ cảm nhận được sự nam tính và tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông trưởng thành.
"Đưa tôi."
Một phút sau, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng và cứng cỏi của một người đàn ông cất lên từ sau lưng Lâm Nguyệt, và đương nhiên là cô cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Nhưng cô không thể đồng ý được.
Lâm Nguyệt duỗi tay nắm chặt xe hàng. Cô hơi nghiêng đầu lại thì thấy bàn tay to lớn của Chu Lẫm cũng đang làm y như cô, Lâm Nguyệt vội nói: "Để tôi trả tiền."
Siêu thị rất ồn ào, Chu Lẫm thấy cô cụp mắt, hàng mi dày cong cong tựa như chiếc lông vũ đẹp và mềm mại nhất. Anh vẫn biết, da dẻ con gái Giang Nam rất đẹp, nhưng làn da của Lâm Nguyệt không chỉ trắng mà còn mịn màng đến mức chẳng thể nhìn thấy lỗ chân lông, giống hệt như sứ men xanh mà anh từng biết khi còn bé, tuy mỏng manh nhưng lại rất tinh xảo.
Cô gái này rất đẹp, nhưng cái khiến cô trở nên hấp dẫn người ta nhất chính là sự dịu dàng ẩn hiện trong con người cô, nét dịu dàng ấy tựa như một cơn gió xuân ấm áp hay một dòng suối thanh mát trong lành. Đôi mắt của Lâm Nguyệt trong suốt long lanh, cô chỉ cần nhẹ nhàng đưa mắt thôi mà đã khiến người ta có cảm giác như được tắm trong ánh trăng dịu hiền.
Khuôn mặt cô dịu dàng và xinh đẹp, giọng nói êm ái tựa như dòng suối ngọt lành và tinh khiết nhất, âm thanh dịu dàng ấy cất lên như đang trêu chọc lòng người.
Đường đường là một cảnh sát hình sự mà lại bị Phó Nam gọi tới xách đồ, Chu Lẫm vốn cảm thấy hơi tức giận, nhưng cô gái nhỏ kia chỉ vừa quay sang nói một câu thôi, anh đột nhiên không để ý đến chuyện này nữa.
Chu Lẫm nhìn xe đẩy hàng, vừa nhìn đã thấy ngay mấy thứ đồ ăn vặt mà Phó Nam thích, anh cầm một món lên, giọng nói cất lên từ phía trên đỉnh đầu cô: "Tôi sẽ tính tiền mấy thứ này."
Lâm Nguyệt vẫn muốn kiên trì, nhưng đột nhiên cô phát hiện ra có mấy người cùng xếp hàng đang tò mò đánh giá bọn họ, một nam một nữ và một đứa trẻ con. Hơn nữa dáng đứng của cô và Chu Lẫm lúc này… hai cơ thể dính sát vào nhau, nhỏ giọng thì thầm, tư thế này... hơi mờ ám thì phải. Lỗ tai Lâm Nguyệt nóng rần lên, cô dứt khoát nhìn về phía trước, tay vẫn siết chặt xe đẩy hàng.
Cô đang xấu hổ đấy à?
Chu Lẫm thử đưa tay kéo cô ra sau, ngón tay chỉ nắm lấy tay áo của cô, chưa đụng đến cánh tay trắng nõn, mịn màng của ai kia.
Lâm Nguyệt không nhúc nhích.
Chu Lẫm nhíu mày, không thèm để ý đến cô nữa, anh yên lặng lấy thẻ ra, đến lượt bọn họ, Chu Lẫm giành đưa thẻ cho nhân viên thu ngân trước. Anh cao lớn, tay lại dài, Lâm Nguyệt không giành được với anh, nhưng cô đã quyết tâm tự trả tiền rồi. Lâm Nguyệt bèn lấy từng món trong xe hàng để lên bàn, bao gồm cả vật dụng cần thiết của nhà bếp và mấy món ăn vặt của cô, chỉ chừa lại đồ ăn vặt của Phó Nam.
"Những thứ này đều là của tôi." Lâm Nguyệt giơ điện thoại lên, bình tĩnh nói.
Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt, vẫn kiên trì: "Tính chung đi." Nói xong, anh cũng nhặt đồ ăn vặt của Phó Nam đặt lên bàn.
Nhân viên thu ngân lại nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt cũng vẫn kiên trì.
Gương mặt của Chu Lẫm vốn đã lạnh lùng, cơ thể lại vô cùng rắn chắc, bảo anh là cảnh sát người ta sẽ tin, nhưng nếu nói anh là lưu manh cũng chẳng ai dám nghi ngờ. Còn Lâm Nguyệt, vừa nhìn đã biết cô là kiểu con gái ngoan ngoãn, xinh đẹp lại dịu dàng. Ánh mắt nhân viên thu ngân dò xét đảo qua đảo lại giữa hai người, tự giải thích mấy hành động kì lạ kia thành: Người đàn ông bá đạo đang theo đuổi cô gái xinh đẹp, nhưng có vẻ như cô gái ấy không cảm kích lắm.
Đều là con gái, nhân viên thu ngân đương nhiên phải đứng về phía Lâm Nguyệt rồi. Cô ấy bỏ thẻ của Chu Lẫm xuống, mỉm cười quét số trên điện thoại Lâm Nguyệt.
Mỗi tay Lâm Nguyệt đều phải xách một cái túi lớn. Cô cố gắng tỏ ra thờ ơ và đi về phía trước, rời khỏi tầm mắt của Chu Lẫm. Cánh tay nhỏ bé của cô phồng ra một chút thịt, hay chúng ta có thể gọi đó là cơ bắp.
Chu Lẫm vẫn đang đứng đây để trả tiền cho mấy món ăn vặt của Phó Nam thì cậu bạn nhỏ nào đó đã vội chạy qua giúp cô giáo xách đồ rồi. Cậu bé vừa đi theo cô giáo, vừa quay đầu lại nháy mắt với anh. Chu Lẫm vô cảm nhấc cái túi nhỏ, bình tĩnh đi sát phía sau hai cô cháu này, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh đánh giá Lâm Nguyệt.
Túi đồ rất nặng, đặc biệt là túi bên trái, trong đó có một bao gạo mười cân. Nếu Chu Lẫm không đi phía sau, Lâm Nguyệt sẽ dừng lại nghỉ một chút, nhưng đột nhiên vị đồng chí cảnh sát dùng việc giúp người làm niềm vui nào đó hôm nay không chịu giúp đỡ nữa, nhất định là do chuyện tính tiền lúc nãy rồi. Vậy thì Lâm Nguyệt càng không thể yếu thế được.
Tay Lâm Nguyệt rất trắng, túi đồ hõm sâu vào lòng bàn tay của cô khiến máu không thể lưu thông, chẳng bao lâu sau, ngón tay trắng như ngọc của cô chuyển màu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!