Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Tiễn khách xong, cảm xúc tiếc nuối vừa nãy đã đỡ hơn, rốt cuộc Lâm Nguyệt cũng chú ý tới Chu Lẫm.
Bận rộn hết mấy ngày, cuối cùng anh đã về rồi.
Cửa phòng anh mở toang nhưng trong phòng khách chỉ có một mình Phó Nam, Lâm Nguyệt vừa mới muốn tới ban công nhìn thử, đột nhiên trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước từ vòi hoa sen.
"Cô ơi, sao cô khóc thế ạ?" Phó Nam chậm rãi đi tới, khẩn trương nhìn cô giáo.
Lâm Nguyệt mỉm cười, trước tiên làm yên lòng bạn học nhỏ đã.
Phó Nam không hiểu sự buồn phiền của người lớn, biết cô giáo không sao, cậu bé yên tâm tiếp tục xem phim hoạt hình.
Mới 4 giờ chiều đã làm cơm tối xong rồi, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh Phó Nam, lại nhớ tới Chu Lẫm. Anh đưa mấy quyển sách này cho Diêu Tình thì chắc là đã nghe thấy các cô nói chuyện cả rồi. Nghe được bao nhiêu vậy?
"Nam Nam, chú Chu về khi nào thế?" Lâm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Phó Nam không nhớ thời gian cụ thể, nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới nói: "Cô giáo và cô kia vừa vào phòng thì chú Chu liền trở về, cháu nói là có một cô tới, hình như chú Chu rất tức giận, đi thẳng tới cửa phòng cô giáo đấy."
Lâm Nguyệt gật đầu, lông mày hơi nhíu lại.
Thực ra những lời nói của Diêu Tình không có gì cần che giấu Chu Lẫm cả, chỉ là Diêu Tình đã nói về sự đau khổ rất nhiều khi yêu đương với cảnh sát hình sự, còn lo lắng cô sẽ lùi bước, có thể Chu Lẫm sẽ suy nghĩ như vậy không?
Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Lẫm đã tỏ tình rồi, cô cũng thích anh, cả đời này cô sẽ không quên được cảnh tượng anh tỏ tình bá đạo dưới hàng cây liễu bên hồ Tiên Nữ ở huyện Thanh Thạch. Sau khi tin tức được công khai, chị Vương và Tưởng Tư Di đều nhắc nhở cô rằng yêu đương với cảnh sát không dễ dàng đâu, lúc đó Lâm Nguyệt không để ý, hôm nay thông qua Diêu Tình đã có sự nhận thức sâu sắc hơn, nhưng cô vẫn không có bất kì sự lùi bước nào mà chỉ lo lắng suy nghĩ.
Thích anh, muốn ở chung với anh, anh bận rộn công việc như thế, cô đợi anh cũng đáng giá mà.
Khó lắm sao?
Lâm Nguyệt không cảm thấy vậy, ít ra thì bây giờ cô trải qua rất vui vẻ.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lâm Nguyệt lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Lẫm đang lau khô mái tóc ngắn bước ra, trên người là bộ đồ rộng ở nhà màu sẫm. Trời đã lạnh rồi, quần đùi của anh cũng đổi thành bộ đồ giữ ấm khá dài.
Ánh mắt giao nhau, Chu Lẫm mỉm cười, sau đó vừa lau tóc vừa đi tới phòng mình.
Hành động này có thể giải thích rằng anh về phòng lau khô tóc, nhưng Lâm Nguyệt dường như lờ mờ cảm nhận được ý lảng tránh.
Cảnh sát Chu từ trước tới giờ luôn tùy tiện làm cho cô đỏ mặt muốn trốn lại lảng tránh cô sao? Mấy ngày không gặp, thái độ của anh quả thật không bình thường, không dính lấy cô mà ngược lại cứ trốn tránh, anh bị ảnh hưởng bởi lời nói của Diêu Tình sao? Lo lắng ngày nào đó cô cũng sẽ đề nghị chia tay à?
Lâm Nguyệt cuống lên, nhớ tới món quà vừa mới mua lúc chiều, Lâm Nguyệt lập tức trở về phòng lấy, sau đó đi tới trước cửa phòng Chu Lẫm.
Phòng của Chu Lẫm là nhỏ nhất, chỉ khoảng 10 mét vuông, một cái giường đã chiếm hết nửa không gian, lúc này Chu Lẫm đang ngồi đầu giường, mặt hướng ra cửa, hai chân mở rộng, cúi đầu lau tóc. Nhìn thấy cô đứng trước cửa, Chu Lẫm vừa tiếp tục lau tóc vừa ngẩng đầu lên.
Lâm Nguyệt lắc cái túi trong tay, đôi mắt trong suốt cẩn thận quan sát anh: "Em mua giày cho anh này, anh thử xem."
Động tác của Chu Lẫm dừng lại, mỉm cười nhìn cô: "Sao tốt thế?"
Nụ cười đầy ý trêu chọc, dường như không có gì không ổn, Lâm Nguyệt thoáng yên tâm một chút rồi đi vào trong.
"Đóng cửa lại." Chu Lẫm thấp giọng nhắc nhở.
Mặt Lâm Nguyệt lập tức đỏ lên, nếu chỉ thử giày thì căn bản không cần đóng cửa.
Nhưng dù đoán được hàm ý của bạn trai, Lâm Nguyệt vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt rơi trên cánh cửa, đang do dự xem có nên khóa cửa hay không đây, tránh Phó Nam bất ngờ đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh không nên nhìn thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Thần kinh toàn thân đều bị anh tới gần mà căng lên, Lâm Nguyệt căng thẳng nuốt nước bọt, không dám nhúc nhích, chỉ quay mặt nhìn cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!