Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Lúc Lâm Nguyệt bị Chu Lẫm đánh thức thì trời đã gần sáng rồi, những món đồ trang trí trong phòng yên tĩnh chìm đắm trong ánh sáng mông lung, Lâm Nguyệt không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Lẫm, chỉ biết là anh đang hôn gáy cô, động tác rất nhẹ, giống như sợ cô biết được, nhưng gốc râu cứng trên cằm anh lại làm cho cô ngứa ngáy, cô tỉnh dậy cũng là vì những cái này mà.

Sự nhiệt tình tối qua dần dần trở nên rõ ràng, người đàn ông này như một ngọn lửa, đã bùng cháy thì không dừng lại được. Lâm Nguyệt không nhúc nhích, giống như đang nằm ngủ rất say, cơ thể theo bản năng hơi hưng phấn lẫn căng thẳng, còn có loại thoải mái chưa từng được trải qua, hơi giống cảm giác thoải mái sau khi vận động xong, sự dễ chịu và lười biếng từ mỗi tế bào lan ra khắp người.

Bàn tay lớn của anh lại xấu xa mò vào, Lâm Nguyệt cắn môi, cuối cùng cũng hiểu anh đang cố ý, không hề sợ mình sẽ đánh thức cô.

Anh mạnh mẽ như vậy, cả người cô đều bị anh sờ sờ mó mó, bứt dây động rừng, cô giả vờ ngủ nhưng hô hấp càng ngày càng gấp khiến Chu Lẫm biết, cô gái nhỏ đã tỉnh rồi.

Tỉnh rồi, vậy không cần khách sáo nữa.

Nắm bả vai của cô, Chu Lẫm xoay bạn gái lại, Lâm Nguyệt mới nằm ngửa, anh đè lên người cô, vừa hôn cô vừa dùng hai tay kéo áo len của cô ra. Tối qua anh cũng làm như thế, nhưng lúc đó căn phòng tối mịt, bây giờ trời đã sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng, Lâm Nguyệt theo bản năng từ chối nhưng động tác của anh càng nhanh hơn, bàn tay nhỏ của cô bị ép lên tận đỉnh đầu, anh dùng sức kéo một cái, áo len liền bay xuống đất.

Trên người hơi lạnh nhưng gương mặt lại cực kì nóng, nhất là anh không hề nhúc nhích, rõ ràng đang nhìn cô không chút kiêng dè.

Giống như một người cá bị ném lên bờ, đột nhiên phơi bày trước mặt một người đàn ông cường tráng tràn ngập dã tâm, Lâm Nguyệt muốn ngăn cản ánh mắt anh nhưng hai bàn tay lại bị giữ trên đỉnh đầu, càng giãy giụa càng xấu hổ, càng chống cự càng mê người hơn.

"Chu Lẫm..." Cả người cô giáo đều đỏ ửng lên, mái tóc dài ngổn ngang, cô nằm dưới thân anh cầu xin, tùy anh muốn làm gì cũng được đều khiến cô thoải mái hơn là để anh nhìn như vậy.

"Thèm quá." Chu Lẫm cúi người nói, khoảng cách rất gần nên anh phát hiện trên người cô đã nổi da gà vì lạnh. Chu Lẫm không nỡ, kéo chăn che lấy hai người, sau đó tiếp tục chậm rãi thưởng thức bữa sáng thơm ngon. Tối qua không nhìn thấy, lại ngại việc cô yếu ớt, nhưng vừa nhìn thấy rồi thì còn mềm mại hơn so với gương mặt nữa, có thể không đáng yêu sao?

Ôm cô gái nhỏ xinh của mình, Chu Lẫm cố gắng kiên nhẫn xoay vòng, mười phút, nửa tiếng hay là dài hơn nữa nhỉ? Lâm Nguyệt cũng không rõ nữa, cô nắm lấy vai anh, cố gắng nhẫn nhịn không kêu lên thành tiếng, rốt cuộc vào một khoảnh khắc nào đó, mu bàn chân duỗi thẳng ra, mấy ngón chân mềm mại cuộn tròn lại.

Chu Lẫm là lính mới nhưng anh có năng lực nhạy cảm của một cảnh sát hình sự ưu tú, cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể và hô hấp của cô, Chu Lẫm ngạc nhiên chui ra khỏi chăn. Lâm Nguyệt đã sớm quay đầu sang, để lộ khuôn mặt đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi, buổi sáng hơn 6 giờ, căn phòng đã sáng rồi, Chu Lẫm tinh mắt thấy rõ từng giọt mồ hôi lăn từ trán cô xuống.

"Lên... rồi hả?" Anh ôm mặt cô, đôi mắt sáng bừng đầy mong chờ.

Anh nói ba chữ này xong, Lâm Nguyệt không nghe rõ chữ ở giữa nhưng liên hệ với thực tế trước mắt thì cô cũng đoán ra được.

Gương mặt của cô càng đỏ hơn, không muốn thừa nhận nhưng vẻ mặt thiếu tự nhiên ngắn ngủi đã bị Chu Lẫm nhìn thấu.

Chu Lẫm kinh ngạc nhìn cô, bên trong sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, niềm vui đầu tiên là vì cơ thể của cô khá nhạy cảm, việc anh làm có hiệu quả rồi, niềm vui thứ hai là bản thân có bản lĩnh, mới dùng miệng chút thôi đã hầu hạ bạn gái thoải mái rồi.

"Muốn anh đúng không?" Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Chu Lẫm hôn cô một cái thật mạnh, cô ăn no rồi còn anh vẫn đói đây này.

Lâm Nguyệt thà rằng bàn tay của anh làm chuyện xấu cũng không muốn nghe anh nói mấy lời thô tục, cúi đầu đẩy vai anh ra: "Nên dậy làm bữa sáng rồi." Cô còn phải đi tắm nữa.

Chu Lẫm không muốn: "Lát nữa đến quán ăn là được." Bên ngoài tiểu khu có mấy cửa hàng bán đồ ăn sáng, so với thời gian cô làm cơm thì tiết kiệm tới gần 20 phút.

Anh vẫn còn lộn xộn, Lâm Nguyệt mở mắt ra, hơi tức giận nhìn anh: "Anh về phòng sớm một chút đi, lát nữa chắc Nam Nam sẽ dậy đấy."

Lâm Nguyệt cắn môi. Phó Nam còn là học sinh tiểu học, Lâm Nguyệt không biết một đứa bé 6 tuổi sẽ nhìn chuyện chú Chu chưa kết hôn và bạn gái ngủ chung một phòng như thế nào, nhưng vì là giáo viên, Lâm Nguyệt cảm thấy vẫn nên tránh bạn học nhỏ thì tốt hơn, dù sao trẻ con vẫn còn khá ngây thơ.

"Được rồi, nghe em vậy, ai bảo em là bạn gái anh."

Xoa xoa đầu lông mày đang nhíu lại của cô, Chu Lẫm nói được làm được, anh xoay người nhảy xuống đất, đồng thời kéo chăn ra. Lâm Nguyệt không mặc áo, xấu hổ đến mức tức giận cướp chăn lại rồi nằm quay lưng với anh. Chu Lẫm nhìn cô gái nhỏ trên giường, lại nhìn bộ phận nào đó không chịu được muốn xông ra khỏi quần sịp, người anh em nhỏ này có vẻ nóng lòng muốn thử lắm rồi đấy, anh lắc đầu, cam chịu số phận đi tới phòng vệ sinh tắm rửa.

Ngồi trong văn phòng, Lâm Nguyệt không kìm lòng được mà ngẩn người, sự thân mật tối hôm qua cứ xoay vòng trong đầu cô, không thể xua đi được.

Anh còn liên tục trêu chọc cô, hiếm khi trong lúc làm việc lại nhắn tin WeChat cho cô: "Lên lớp rồi à?"

Lâm Nguyệt sờ mặt, trả lời: "Chiều nay em không có lớp."

Chu Lẫm: "Ở lại trong văn phòng sao?"

Lâm Nguyệt: "Em phải chỉnh sửa bài tập và chuẩn bị cho kỳ thi học kì, còn hơn một tháng nữa thôi, trong tổ đều bắt đầu bận hết rồi, hôm nay anh không bận à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!