Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Đoàn tham quan bốn người đến để gặp "chị dâu", Chu Lẫm ở gần Lưu mắt kính nhất, anh đi lên phía trước một bước, lợi dụng cơ thể để ngăn chặn tầm mắt có thể nhìn thấy Lâm Nguyệt, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Lưu mắt kính. Lưu mắt kính thuộc tổ giám định, dáng người cao gầy, lúc đeo kính trông khá nhã nhặn, vào lúc này bị lão đại nắm chặt, anh ta đau đến nỗi phải nhe răng nhếch miệng, đành cắn răng gắng gượng, liên tục nháy mắt với Đường Hiên.
Đường Hiên tự biết mình không phải là đối thủ của lão đại, phát hiện đồng đội gặp nạn, lập tức vượt qua vây Ngụy cứu Triệu (1), dẫn Thiết Thương Lý và Triệu Cữu, nhiệt tình chạy đến chào hỏi chị dâu tương lai: "Cô giáo Lâm còn nhớ tôi không? Tôi là Đường Hiên, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở trước cổng trường rồi đó."
(1) Vây Ngụy cứu Triệu: năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu "vây Nguỵ cứu Triệu" để làm phương pháp tác chiến.
Anh ta đứng đầu tiên, Thiết Thương Lý, Triệu Cữu sóng vai đứng phía sau Đường Hiên, hôm qua ai cũng nói chuyện riêng với nhau vô cùng thô bỉ, đến lúc thực sự nhìn thấy cô giáo xinh đẹp rồi, trái lại hai người rất quy củ, còn hơi rụt rè, chỉ có đôi mắt là vẫn đầy nhiệt tình nhìn Lâm Nguyệt. Đội hình sự có rất nhiều tên lưu manh, rốt cuộc lão đại cũng có phụ nữ khiến bọn họ đều vui mừng theo.
Lâm Nguyệt lễ phép gật đầu, đối mặt với ba người đàn ông xa lạ, theo bản năng cô nhìn sang bên Chu Lẫm.
Con mắt của cảnh sát hình sự rất nhanh nhạy, chú ý tới vẻ mặt của chị dâu tương lai, đám đàn ông lén trao đổi ánh mắt chế nhạo với nhau.
"Mấy người tới bái Phật à?" Sau khi thả Lưu mắt kính ra, Chu Lẫm đứng chắn trước Lâm Nguyệt, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn bốn người họ.
Đường Hiên mỉm cười: "Đúng ạ, năm nay gặp khá nhiều rắc rối nên mẹ em luôn nhắc em phải đi dâng hương."
"Đúng đúng đúng, mẹ em cũng hay giục em nữa." Ba người Lưu mắt kính cùng phụ họa theo.
Chu Lẫm cười mỉa, chỉ vào chùa Bắc Sơn trước mặt, nói: "Vậy thì nhanh lên đi."
Đường Hiên ngẩn người nhìn bạn học nhỏ: "Mấy người không đi à?"
Phó Nam lớn tiếng đáp: "Bọn cháu vừa bái xong rồi!"
Đường Hiên choáng váng, nghìn tính vạn tính vẫn tính sai thời gian, sớm biết thế thì đã đổi cớ khác rồi.
"Cút." Chu Lẫm thấp giọng mắng.
Chị dâu nhìn sang rồi kìa, Đường Hiên thấy thế thì quay đầu hét to với đồng đội: "Vậy được, chúng em đi bái Phật đây, không quấy rầy lão đại... hẹn hò nữa!"
Mấy lời trước thì tốc độ nói bình thường, lời sau thì cố ý kéo dài giọng nói ra, bốn người chạy được khoảng mười bước thì Đường Hiên mới quay đầu lại huýt sáo đùa giỡn. Lưu mắt kính, Triệu Cữu và Thiết Thương Lý cười ha hả, sợ lão đại đuổi theo đánh bọn họ nên anh đẩy tôi xô nhanh chân chạy trốn.
Một đám nhóc con, Chu Lẫm nghiến răng, anh đảo mắt nhìn sang thì thấy gương mặt cô đỏ ửng, hơi cúi đầu không biết làm sao.
"Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, đều do ngứa da cả thôi." Chu Lẫm nhìn bóng lưng Đường Hiên chằm chằm, khẽ nói.
Ngứa da là ý muốn ăn đòn à?
Tưởng tượng đến dáng vẻ đánh người của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt không quá lúng túng, khẽ cười ừm một tiếng.
Đi dạo đủ rồi, ba người quyết định về nhà.
Thứ hai đi làm, Chu Lẫm đã đến từ sớm, anh ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, mắt thì nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Đoàn tham quan bốn người cũng không ngốc, đoán được sáng nay lão đại nhất định sẽ trừng trị bọn họ nên bốn người đã ở bên ngoài cục cảnh sát thống nhất rồi, tập thể cùng hành động, lỡ như lão đại đánh người, bốn người hợp sức nhất định có thể thắng được một mình anh.
Chu Lẫm không nhàm chán như thế, sau khi bốn người đã đến đông đủ, anh liền ra lệnh bọn họ đến sân huấn luyện rồi bắt bốn người chạy vòng quanh sân.
Thiết Thương Lý không phục: "Lão đại, anh lấy lý do gì mà trừng phạt bọn em chứ?"
Chu Lẫm nghịch bật lửa, lạnh nhạt đáp: "Chạy vòng quanh sân hay muốn huấn luyện, tự chọn đi."
Thiết Thương Lý không nói được, giơ tay lên, làm tư thế tiêu chuẩn chạy vòng quanh sân.
Ba người Đường Hiên cùng chạy theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!