Chương 16: (Vô Đề)

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

"Nguyệt à, thu dọn xong chưa, người ta tới rồi đó!"

Trong văn phòng của tổ toán, chị Vương hưng phấn hỏi Lâm Nguyệt, lần đầu tiên làm bà mai nên chị Vương vô cùng nhiệt tình.

Lỗ tai Lâm Nguyệt đỏ lên.

Chị Vương kéo cánh tay của cô đi ra ngoài, Hà Tiểu Nhã, Tưởng Tư Di nhiều chuyện đi theo sau, vừa ra đến cửa, Tưởng Tư Di còn kịp chào hỏi với Trình Cẩn Ngôn: "Tổ trưởng đi cùng nhé?"

Gương mặt của Trình Cẩn Ngôn nấp sau màn hình máy tính, chỉ có giọng nói bình thản truyền ra: "Tôi còn mấy bản kê khai nữa."

Là bận rộn hay đang ghen đây?

Tưởng Tư Di không nói rõ được tư vị trong lòng là gì, Lâm Nguyệt rất xinh đẹp, tổ trưởng thầm mến cô ấy, ngay cả chị Vương muốn giới thiệu bạn gái cho cậu em họ làm bác sĩ, người đầu tiên nghĩ tới cũng là cô ấy, quả nhiên đàn ông đều chỉ nhìn tướng mạo thôi. Có điều, lời của chị Vương cũng không hoàn toàn có thể tin được, bác sĩ Từ tốt như vậy, sao có thể 30 tuổi rồi mà chưa yêu đương? Phụ nữ bên cạnh đều mù hết rồi sao?

Rất nhanh đã tới cổng trường, ánh mắt chị Vương sáng lên, chỉ vào bác sĩ Từ đang đứng trước cổng trường cho Lâm Nguyệt xem: "Người đó đó, nhìn xem, thực sự chuẩn bị rất nhiều đấy."

Lần đầu tiên hẹn hò nên tim Lâm Nguyệt đập rất nhanh, cô căng thẳng nhìn sang. Lúc nãy vừa mưa xong nên trời xanh lá biếc rất rõ ràng, người đàn ông mặc âu phục màu đen, gương mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, hình như cũng nhận ra cô, gật đầu ra hiệu với cô một cái. Lâm Nguyệt khá xấu hổ, cô hơi đảo mắt, kinh ngạc nhìn thấy Chu Lẫm đứng sau bác sĩ Từ vài bước, một tay đút vào túi quần, gương mặt nhìn về phía hàng ngũ của mấy bạn nhỏ.

Lâm Nguyệt nhìn sang thì Phó Nam nhe răng cười với cô, bạn học nhỏ thật xấu xa.

Không biết vì sao, Lâm Nguyệt luôn cảm thấy hơi hoảng loạn, những người thân quen sau khi tốt nghiệp hình như đã xuất hiện ở đây hết.

"Tới đây nào, chị giới thiệu bọn em một chút." Chị Vương không nhận ra Chu Lẫm, dẫn Lâm Nguyệt tới trước mặt bác sĩ Từ, "Nguyệt à, đây là em họ của chị

- Từ Lãng."

Từ Lãng vừa thích vừa lễ phép nhìn Lâm Nguyệt, cánh tay luôn để phía sau lưng đưa ra: "Xin chào cô Lâm, tôi có chút quà, hi vọng cô thích."

Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn bó hoa hồng, lẽ nào người đàn ông khi hẹn hò, lần đầu tiên gặp mặt đều sẽ tặng hoa hồng à?

Có người nhẹ nhàng huých vào cánh tay cô, gương mặt Lâm Nguyệt chợt đỏ lên, vội nhận bó hoa: "Cảm ơn anh, tôi rất thích."

"Tôi rất thích." Cô gái trẻ xấu hổ nói ra vài chữ đầy ngại ngùng, nhẹ nhàng truyền tới tai của Chu Lẫm cách đó mấy bước. Hệt như tình tiết buồn nôn của mấy vở kịch thần tượng, đột nhiên Chu Lẫm không muốn đứng ở đây nữa, thấy Phó Nam còn đần độn đứng nhìn cô giáo hẹn hò, hai mắt đều sắp xuất hiện bong bóng mất rồi. Chu Lẫm bước nhanh tới, ôm lấy bạn học nhỏ rồi lập tức quay trở về, đi rất nhanh, dường như mang theo cả cơn gió.

Lâm Nguyệt liếc trộm bên kia một cái, thấy Chu Lẫm lái xe rời đi, trong lòng không loạn nhưng hình như hơi trống rỗng.

Trong ánh mắt chúc phúc của chị Vương, Lâm Nguyệt lên xe của bác sĩ Từ, cô ngồi ghế lái phụ.

Tính cách của Lâm Nguyệt khá trầm tĩnh, không quá chủ động nói chuyện, nếu như Từ Lãng là người trêu hoa nghẹo nguyệt thì cũng không cần nghe theo lời đề nghị của chị Vương mà mua hoa hồng. Trong chiếc xe Cayenne thoải mái, sự trầm mặc lúng túng càng lúc càng dày đặc, Lâm Nguyệt gẩy mấy sợi tóc bên tai, buồn rầu không biết nên nói gì.

Lâm Nguyệt lắc đầu, cười nói: "Mọi người đều vậy mà, đúng rồi, làm bác sĩ có phải rất bận không?"

Từ Lãng: "Bệnh viện rất bận, sau khi bỏ lệnh cấm chỉ được sinh hai con, nhiệm vụ bên khoa nhi và mấy khoa liên quan khác càng nặng nề hơn, về điểm này thì cảm xúc của chúng tôi đều không khác nhau là mấy."

Lâm Nguyệt cười: "Phải, lớp học cũng nhiều hơn, mỗi lớp đều có 40-50 em học sinh."

Từ Lãng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự hứng thú và cảm tình rõ ràng, trong lòng Lâm Nguyệt hơi hốt hoảng, cụp mắt không nói, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ lên khiến người ta phải động lòng, giống như một quả đào mật vừa chín. Nam nữ gặp nhau, nhìn không hợp mắt đương nhiên lúng túng, nhưng vừa mắt rồi thì lại ngốc nghếch theo bản năng, Từ Lãng ngẩng đầu lên, qua một lát sau mới thấp giọng nói: "Cô đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, có phải có rất nhiều người theo đuổi cô không?"

Lâm Nguyệt vặn đầu ngón tay, nhỏ giọng đáp: "Cũng hơi hơi."

Đúng là có rất nhiều người theo đuổi cô, hồi học tiểu học Lâm Nguyệt đã bắt đầu nhận thư tình cho đến khi tốt nghiệp đại học. Có điều nam sinh trường sư phạm rất ít, Lâm Nguyệt không có hứng thú nào với mấy người theo đuổi cô, tốt nghiệp rồi mới đánh bậy đánh bạ gặp gỡ một người đàn ông đặc biệt...

Ơ, sao lại nghĩ tới Chu Lẫm nữa rồi?

Lâm Nguyệt kịp thời đè hình ảnh của Chu Lẫm xuống, ngược lại hỏi Từ Lãng: "Điều kiện của anh tốt như thế, sao còn độc thân vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!