Chương 13: (Vô Đề)

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Trấn Đồng là một thị trấn nhỏ điển hình của Giang Nam, có núi có biển, không khí trong lành, nhưng vì núi nhiều đường hẹp nên giao thông không được thuận tiện cho lắm, chỉ có một con đường miễn cưỡng có thể cho hai chiếc xe chạy qua. Lâm Nguyệt đi từ nhà ga của thị trấn ra, còn phải ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ nữa, đi đi dừng dừng, đôi lúc còn phải chờ đàn vịt của nhà nông dân nào đó đi ngang qua.

Lâm Nguyệt ngồi hàng ghế trước sát cửa sổ.

Rừng trúc trên đỉnh núi xanh ngắt, mấy đóa hoa nhỏ bé nở trên bờ ruộng, Lâm Nguyệt không thích về nhà cho lắm nhưng nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, cô vẫn cảm nhận được sự thân thiết của quê mình. Chú hai sợ vợ, tính tình thím hai không tốt lắm, ở nhà thím hai, Lâm Nguyệt cảm thấy mình giống người ngoài, cũng may trong nhà còn có bà nội, từ nhỏ bà nội đã rất thương cô.

"Đến trấn Đồng rồi." Xe dừng, tài xế quay đầu báo đã đến trạm.

Lâm Nguyệt xách hành lý, vừa muốn đứng lên thì ở dưới xe có một người đi tới, đưa tay cướp lấy hành lý của cô: "Chị ơi, để em cầm giúp chị."

Lâm Nguyệt ngửa đầu thì nhìn thấy em họ Lâm Phưởng, 17 tuổi, học cấp 3, dung mạo tuấn tú, chỉ là tính cách hơi lạnh lùng, đối xử với ai cũng đều không quá thân thiện. Lúc Lâm Nguyệt học cấp 2 thì ở ký túc xá trường, quan hệ với người em họ này không được coi là thân thiết nhưng mỗi lần cô trở về, em họ đều tới đón cô, còn giúp cô xách đồ, cứ vậy cả đường đi đều không nói được mấy câu.

"Không đi học à?" Lâm Nguyệt bất ngờ hỏi, còn tưởng việc học hành của học sinh cấp 3 căng lắm.

Lâm Phưởng đã xuống xe, đứng trước cửa nhìn cô: "Đang nghỉ lễ mà chị."

Lâm Nguyệt cười, sao cô lại quên mất cái này nhỉ.

"Bà bị bệnh bao lâu rồi?"

"Chưa đến mấy ngày, ăn cái gì cũng phải có người chăm sóc, mẹ của em không muốn động tay mới gọi chị trở về."

Cái này là lời nói thật, Lâm Nguyệt buồn cười nhìn em họ, Lâm Phưởng nghiêng đầu nhìn ra xa, môi cong lên. Bà nội vẫn chưa biết chị họ trở về, tối hôm qua mẹ gọi điện thoại, cậu vô tình nghe thấy được.

Lâm Nguyệt không cảm thấy kinh ngạc, trái lại bà nội bị bệnh thì cô vốn nên trở về thăm.

Nhà Lâm Nguyệt và nhà chú hai ở sát nhau, bây giờ bà nội ở bên này, một ngày ba bữa thì đi tới nhà chú hai để giải quyết. Lâm Nguyệt ở ngoài cửa chào hỏi chú thím, sau đó trực tiếp về nhà của mình. Tuổi của bà nội đã cao, sống ở tầng một, Lâm Nguyệt mở cửa ra, nhìn thấy bà đang rướn cổ nhìn cửa ra vào, vậy là đã nghe thấy tiếng của cô rồi.

"Thím hai của cháu bảo cháu về à?" Nhìn thấy cô cháu gái lớn, bà không vui vẻ chút nào, trái lại nhìn ra ngoài cửa sổ trách mắng vợ của con trai: "Tôi giúp cô chăm sóc cháu trai bao nhiêu năm, bây giờ muốn cô hầu hạ tôi có mấy ngày mà cô đã khó chịu, lại còn bảo cháu gái của tôi từ rất xa trở về nữa chứ..." Quan hệ mẹ chồng nàng dâu chính là vấn đề khó khăn lớn kéo dài hàng ngàn năm trong nước, con dâu không hiếu thảo, bà nội làm mẹ chồng cũng cáu kỉnh, khi cãi vã có thắng có thua.

"Bà nội đừng nói nữa ạ, cháu tự về mà." Lâm Nguyệt ngồi bên giường, mỉm cười dỗ bà, cẩn thận hỏi han bệnh tình.

Thân thể của bà nội vẫn rất khỏe mạnh, chỉ là ngày hôm đó tìm đồ mà bị trật khớp hông, bác sĩ bắt nằm trên giường nửa tháng để dưỡng bệnh. Không phải vấn đề gì lớn, Lâm Nguyệt yên tâm rồi, cô ngồi bên cạnh giường nói chuyện với bà nội, tâm sự chuyện trong nhà tới chuyện ở trường học. Nhà chú hai đã chuẩn bị bữa trưa, em họ bưng đồ qua, cậu cũng ăn ở bên này luôn, buổi trưa bà nội ngủ thiếp đi, Lâm Nguyệt đi tới sát vách ngồi một chút, đưa cho thím hai 1000 nhân dân tệ, xem như là tiền thuốc men của bà nội.

"Nguyệt Nguyệt không cần lo lắng, chú thím đều mua thuốc tốt cho bà nội cả đấy." Thím hai nhận tiền, còn cao giọng nói.

Lâm Nguyệt nhìn chú hai và em họ ở bên cạnh, điều này thì vẫn coi như yên tâm.

Thím hai cười híp mắt: "Cháu tự nấu bữa tối hay là ăn với thím hai?"

Lâm Nguyệt nói tự nấu sau đó đi luôn.

Chạng vạng, Phó Nam gửi một bức hình cho cô, cậu bé đứng trước một loạt những đồ sứ men xanh vừa nung xong, cười vô cùng dễ thương. Lâm Nguyệt đưa di động tới trước mặt bà nội, giới thiệu học trò trong lớp của mình. Bà nội nhìn hồi lâu, vui vẻ khen ngợi: "Đứa bé này vừa nhìn đã biết ngoan rồi, đúng là làm người ta yêu quý."

Lâm Nguyệt cảm thấy rất vui, Phó Nam đúng là đứa bé ngoan nhất mà cô tiếp xúc cho tới bây giờ.

"Sao nào, Nguyệt Nguyệt yêu đương chưa?" Bà nội nắm chặt tay cháu gái, mong chờ hỏi.

Mỗi lần về nhà bà đều hỏi thăm chuyện này, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ trả lời: "Công việc bận rộn, đâu có thời gian yêu đương ạ, hơn nữa thầy giáo trẻ trong trường không có nhiều, cũng không có cơ hội quen biết."

Bà nội không tin, cháu gái trưởng thành xinh đẹp như vậy, chắc chắn không thiếu đàn ông theo đuổi.

"Cháu đang ở bên ngoài, bà muốn quản lý cũng không xen vào được, bà chỉ dặn cháu một câu thôi, có người theo đuổi cháu, coi như cháu cảm thấy thích hợp thì cũng phải quan sát một thời gian đã, đừng nhanh chóng đồng ý với người ta, dịu dàng thế này cơ mà, bà nội thật sự lo lắng cháu sẽ chịu thiệt thòi." Đã sống tới tuổi này rồi, cháu trai thì có con dâu dạy dỗ, bà yêu thương nhất chính là đứa cháu gái này thôi.

Trong lòng Lâm Nguyệt khá chua xót, áp mặt vào tay bà nội, nghiêm túc nói: "Cháu sẽ không nhìn người đâu, đợi cháu yêu đương rồi, cháu sẽ dẫn anh ấy qua đây, bà nội nhìn giúp cháu nhé." Cô hi vọng bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!