Cô không muốn nói dối Lương Bình.
Vũ Tuệ nắm chặt dao trên tay, đang muốn đâm vào bụng Bác Văn, đột nhiên nghe được hắn ta vui mừng hô lên một tiếng: "Chú Thu Sơn!"
Quả nhiên là lão ta! Trong mắt Vũ Tuệ chợt lóe lên sự tàn khốc, đột nhiên đứng lên, một tay đè lấy vai Bác Văn, nhanh chóng hướng dao nhắm tới bụng hắn ta, nhưng mũi dao vừa tới bụng đã bị giữ chặt, Bác Văn cúi đầu xuống, nhìn thấy con dao thiếu chút nữa đã đâm xuyên bụng mình, sợ tới mức lăn từ trên giường xuống.
"Cô gái nhỏ, không ai dạy cháu, không thể đâm dao nhỏ về phía người khác sao? Rất nguy hiểm." Thanh âm hồn hậu của Thu Sơn vang lên đỉnh đầu cô.
Ngay sau đó hắn nói với Bác Văn: " Đi mau!"
Bác Văn sợ tè ra quần vội chạy ra ngoài, cùng lúc đó, hai bảo tiêu ngoài cửa kịp phản ứng lại, lập tức vào phòng cứu cô chủ của bọn họ, Vũ Tuệ cũng nhân cơ hội tránh khỏi tay Thu Sơn.
" Ngăn người này lại!" Vũ Tuệ lưu lại một câu như vậy liền đuổi theo Bác Văn ra ngoài.
Thầy Thu Sơn bị hai quân nhân xuất ngũ ngăn ở phòng bệnh, hai người này đều được đào tạo bài bản, mặc dù Thu Sơn đến từ tương lai, trong cơ thể có gen mạnh hơn người quá khứ nhiều nhưng cũng không có biện pháp thoát khỏi hai người này ngay lập tức.
Bác Văn mới tỉnh, mấy tháng nằm trên giường, vừa mới xuống đất đã vội chạy, hơn nữa tâm lý lại sợ hãi, hắn ta nghiêng ngã, lảo đảo bỏ trốn, hành lang lúc này vừa rộng vừa an tĩnh, thời gian này là thời gian các bác sĩ hộ lý dùng cơm, cho nên đến một bóng người cũng không thấy.
Nơi hắn ta nằm là phòng bệnh tầng năm, vất vả lắm mới đến cửa thang máy, thang máy lại chậm chạp không tới, nghe được tiếng bước chân đuổi theo dồn dập ở phía sau, nỗi sợ khủng bố khi bị Vũ Tuệ đuổi giết trước khi hôn mê lại một lần nữa ập đến, hắn sợ hãi vô cùng, đang muốn chạy về phía cửa thoát hiểm thì may mắn thang máy mở ra, hắn lập tức chen vào bên trong với mấy người trong đó.
Thang máy đóng lại trong nháy mắt, lúc này hắn ta thấy được gương mặt vặn vẹo có chút đáng sợ của Vũ Tuệ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút khoái cảm khi chạy trốn, hắn không phát hiện ra thang máy hướng lên trên mà không phải đi xuống.
Vũ Tuệ nhìn con số nhảy lên, cùng lúc này, thang máy ở bên cũng tới, cô muốn đi vào nhưng lại nhấc chân lùi lại, chậm rãi lui ra phía sau.
Trước mắt cô lúc này chính là gã trai luôn có nụ cười ôn hòa giống anh trai tri kỉ
- Thượng Nhân.
"Tính toán sư Vũ Tuệ." Hắn nói, rõ ràng hắn ta biết cô.
" Quả nhiên là các người." Hắn ta hẳn là đốc xúc giả bên người Thanh Nãi, thật là ghê tởm, thân là đốc xúc giả lại chạy theo người bị hại kết giao, một bên mở mồm ra nói yêu người ta, thương người ta, trong thân tâm lại mong muốn người ta sớm chết đi ư?
" Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt như vậy, tính toán sư Vũ Tuệ." Thượng Nhân tươi cười vô cảm, hắn đi trước một bước tới gần Vũ Tuệ: " Tôi đã từng gặp qua người, ở Vĩnh Hằng Thành.
Lúc ấy tôi mới nhận chức gia nhập Vĩnh Hằng Thành, nhìn thấy ngài được người người vây quanh đi ngang qua tôi.
Tôi đã viết thư tự tiến cử gửi lên cho ngài, muốn trở thành cấp dưới của ngài, đáng buồn là tôi không hề nhận được hồi âm từ ngài.
Tất cả mọi người đều nói tính toán sư Vũ Tuệ là tính toán sư tôn quý nhất Vĩnh Hằng Thành, năng lực tính toán ưu tú, lại có gen của Geola cho nên không sớm thì muộn sẽ trở thành người phụ trách tối cao của Vĩnh Hằng Thành, trở thành người tôn quý nhất.
Nhưng mà ngài nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngài như thế nào—là một phản đồ.
Chỉ vì thứ gọi là tình yêu."
Lưng của Vũ Tuệ đã dựa vào cánh cửa thoát hiểm lạnh băng.
" Chúng tôi không hề nhận được mệnh lệnh giết ngài, Geola vẫn nguyện ý cho đứa con của ngài ấy cơ hội, cho nên nếu như ngài không chống cự, tôi cũng sẽ không giết ngài."
Giống như dự cảm của Vũ Tuệ, bên phía Ferrer đã tới cực hạn, kỹ thuật chặn xâm nhập đã bị công phá tạo nên lỗ hổng, ba đốc xúc giả đã nhận được mệnh lệnh, không giết Vũ Tuệ mà kéo dài thời gian chờ kỹ thuật chặn xâm nhập hoàn toàn bị công phá, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Bác Văn đột nhiên tỉnh lại, Vũ Tuệ lập tức xác nhận hắn ta chính là đương sự A trong lịch sử.
Hắn càng thêm tiến gần tới Vũ Tuệ, một tay đè lại tay đang cầm con dao nhỏ của cô, một tay đột nhiên vòng ra phía sau cô mở cửa, Vũ Tuệ đột nhiên không phòng ngừa ngã ra sau lại bị hắn kéo về, cổ tay trái đau xót, dao nhỏ loảng xoảng rơi trên mặt đất, bị đá đi.
Trên hành lang yên tĩnh, người đàn ông cao lớn đặt cô ở dưới mặt đất, đôi môi tham lam dừng trên cổ cô, liếm láp, tay chân hoàn mỹ nhờ đã trải qua huấn luyện mà khóa cứng cơ thể cô bên dưới làm Vũ Tuệ không thể nào cử động được,
" Đã sớm muốn nếm thử hương vị của ngài, dù sao thì sau khi lịch sử được cải biên ngài cũng sẽ không nhớ rõ, không bằng hiện tại cứ vui vẻ hưởng thụ đi, tính toán sư Vũ Tuệ.
Lương Bình cảm thấy trái tim mình đập đến hoảng loạn, hắn đáp ứng Vũ Tuệ sẽ không hỏi đến cũng không nhúng tay vào, nhưng cuối cùng bản thân hắn cũng không nhịn nổi, hắn có một cảm giác bất an vô cùng, không biết là có phải do hắn suy nghĩ quá nhiều nên bị ảo giác hay không, bữa tối ăn không được mấy miếng hắn liền nói với mẹ một tiếng thả chén cơm xuống chạy ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!