Đó là một người đàn ông có thân hình ốm yếu, tây trang màu đen mặc trên người có vẻ rộng, trên đầu đội một chiếc mũ trắng, phần lưng hơi cong, mang lại cảm giác cô đơn, trống trải.
Anh ta xuất hiện từ ngã tư gần tiệm bánh, băng qua làn kẻ đường rồi biến mất sau bức tường, Vũ Tuệ không kịp chớp mắt nhanh chóng đuổi theo anh ta.
Đúng lúc Lương Bình đến đón cô về nhà, thấy được cảnh này, gọi cô một tiếng, Vũ Tuệ có quay đầu lại nhìn nhưng chân vẫn không dừng bước: " Anh ở yên đó đợi em, em quay lại ngay."
Nhưng mà hành vi vội vàng kì lạ như vậy của cô, sao Lương Bình có thể mặc kệ được? Hắn cũng nhanh chân đuổi theo.
" Vị tiên sinh phía trước, xin đợi một chút!" Vũ Tuệ thấy người này tuy rằng gầy như que đũa nhưng lại đi rất nhanh, sợ rằng mình không cẩn thận bỏ lỡ nên mới vội vàng gọi ra tiếng.
Que đũa tiên sinh dường như không nghe thấy gì.
" Quang tiên sinh! Xin đợi một chút!" Vũ Tuệ lại gọi to.
Người đàn ông phía trước dừng chân, quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt u ám tối tăm, làm người không dám lại gần.
Quả nhiên là người đó, tên và hình dáng đặc thù đều giống, Vũ Tuệ đến trước mặt hắn, không nói hai lời nắm lấy tay hắn.
Lương Bình từ giao lộ cũng đã đến, nhìn thấy Vũ Tuệ nắm tay một người đàn ông xa lạ, ánh mắt chân thành nhìn hắn: " ….. Em yêu anh…."
Bước chân dừng lại, Lương Bình mặt vô cảm nhìn cảnh tượng này.
" Hãy đợi em." Vũ Tuệ nói xong ba chữ cuối, nhìn đối phương mở to hai mắt, hơi hơi thở ra nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, ai biết vì máy móc trục trặc bị đưa đến khoảng thời gian sai lệch, đợi mấy tháng mới gặp được mục tiêu.
Vũ Tuệ hơi hơi khom lưng, sau đó xoay người chuẩn bị về nhà liền thấy giáo sư Lương Bình đứng cách đo không xa, cô cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, chạy chậm tới nắm lấy tay hắn: " Đi nào đi nào, về nhà."
Ánh mắt Lương Bình vẫn dừng trên người đàn ông kia, như muốn xem xét hắn ta thật kỹ, sau đó mới nhìn về phía Vũ Tuệ: " Người kia là ai?"
" Em không quen, nhưng mà có người nhờ em chuyển lời lại cho anh ta. Nhanh lên nào, lạnh muốn ch. ết, nghe dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi."
Lương Bình cùng cô về tiểu khu, tuy đi nhưng lòng vẫn để ý nên vặn hỏi: " Em yêu anh? Hãy đợi em?" Hoàn toàn không thể không thèm để ý được, trong ánh mắt hắn cơn ghen ngập tràn, Vũ Tuệ trước nay chưa từng nói vậy với hắn, cô đối với hắn là kiểu: " Em có thể sẽ không yêu anh.", vậy mà đối với một người đàn ông xa lạ lại nói ra ba chữ kia.
" Cái gì thế, muốn nghe lén thì phải nghe từ đầu đến đuôi chứ, cái kiểu chỉ nghe một nửa sẽ dẫn đến mấy cảnh cẩu huyết mà phim truyền hình hay chiếu đó, phiền chết đi được." Bị Ưu Kỷ lôi kéo xem mấy bộ phim cẩu huyết độc hại, Vũ Tuệ nghĩ đến đó thì thấy giận ghê gớm.
" Anh không nghe lén." Trong lòng Lương Bình thở ra nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn để ý, cho dù là chuyển lời cho người khác, chỉ cần là cô há mồm thổ lộ lời ngon tiếng ngọt thì không nên dành cho kẻ khác.
" Tóm lại là em chỉ thổ lộ hộ người ta thôi mà, không cần để ý, về sau cũng sẽ không gặp lại vị tiên sinh kia nữa." Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô không cần tiếp tục canh giữ ở tiệm bánh mì nữa, trời lạnh như vậy, mỗi ngày đều muốn làm tổ trong chăn, hoàn toàn không hề muốn đi làm. Nhưng mà nếu ở nhà không thì cũng hơi buồn, trường học thì không được nghỉ, giáo sư Lương Bình vẫn phải đi dạy, cô cũng quen với việc thường xuyên nói chuyện cùng bà chủ và Ưu Kỷ, cũng có những khách nhân hay đến tiệm bánh mì chỉ để gặp cô, làm cô thấy cũng thú vị, quả thực không kém gì nghệ sĩ hài, mỗi lần đều chọc cho cô cười vui vẻ.
Lương Bình im lặng.
Sau đó hắn cũng chẳng nói gì, tuy rằng hắn không phải là người nói nhiều, nhưng ở trước mặt Vũ Tuệ vẫn khác biệt rõ ràng khi ở trước mặt người khác, cho dù không nói gì, mắt hắn cũng nhìn chăm chú vào cô, ai nhìn vào cũng biết hắn yêu thương cô nhiều nhường nào.
" Anh giận à?" Thấy hắn ra khỏi phòng tắm, Vũ Tuệ ghé lên giường hỏi.
Lương Bình xoa tóc, không nói chuyện.
" Không phải em đã giải thích rồi à? Không tin em hả?" Vũ Tuệ cho rằng hắn tức giận vì cô tỏ tình với người khác.
Cô chậm tiêu như vậy, nếu hắn không chủ động hỏi, không biết bao lâu cô mới biết được điều hắn thật sự để ý là cái gì. Vì thế hắn hỏi: " Người nhờ vả em chuyển lời kia là ai? Ở đâu? Có thân phận gì?"
Lương Bình trước đó cũng không quá để ý Vũ Tuệ là ai, có quá khứ như thế nào, trong đó lý do chủ yếu là vì Vũ Tuệ vẫn luôn ở bên người hắn, trước nay chưa từng thấy ai gọi điện cho cô, hoặc là cô gọi cho ai đó, thoạt nhìn chính là người không cha mẹ, không bạn bè. Hắn cứ nghĩ có lẽ quá khứ của cô không có gì đáng để lưu luyến, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều, nhưng mà đêm nay, cô lại nói với hắn cô có bạn bè, nếu đã vậy, có bạn bè vì sao không có chứng minh thư?
Vì sao không chủ động đề cập với hắn?
Chuyện tới hiện tại cô cũng chưa từng chủ động nói với hắn, nếu cứ như vậy chỉ cần cô rời đi hắn sẽ trở thành kẻ đáng thương không biết đi đâu tìm cô.
Từ lúc trên đường về hắn đã muốn hỏi rồi, nhưng mà có một chuyện thôi mà cứ hỏi đi hỏi lại, chắc chắn sẽ làm người ta phiền chán, mà hắn cũng không hoàn toàn bình tĩnh lại nổi.
Vũ Tuệ ngẩn người, lập tức há miệng: " Cái kia—" chợt trầm mặc, đơn xin cũng chưa điền xong, những chuyện tương lai không thể cho người ở quá khứ biết: " Về sau em giải thích cho anh được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!