Sau khi kết thúc khóa giảng, giáo sư Lương Bình cự tuyệt lời mời dùng bữa của đồng nghiệp để về nhà nấu cơm cho "mèo" ăn.
Nhưng mà trước đó, hắn đến tiệm bánh mì đón Vũ Tuệ, cùng nhau đến siêu thị mua đồ ăn.
Nhìn Vũ Tuệ được giáo sư Lương Bình đón đi, Ưu Kỷ không khỏi niết bẹp miếng bánh sandwich trên tay, làm thịt gà và đồ ăn bên trong bị chảy ra, vẻ mặt bi phẫn: " Đây là hình ảnh điên khùng cỡ nào…"
Bà chủ chụp đầu cô ả một cái: " Tự mà quét sạch đi, nhanh làm việc!"
Nháy mắt uể oải: " Vâng."
Vũ Tuệ rất thích đi siêu thị cùng Lương Bình, bởi vì ở đây có rất nhiều đồ vật mới mẻ kỳ kỳ quái quái, một bên vừa theo Lương Bình đi tới đi lui, vừa nhìn xung quanh, nhận diện mặt chữ trên các loại đồ dùng.
Siêu thị đôi khi có rất nhiều người, ví dụ như khi các vật phẩm giảm giá đặc biệt, những bà chủ gia đình lúc tranh đoạt đồ dùng có thể so sánh ngang ngửa với thổ phỉ, vô cùng liều mạng, có một lần Vũ Tuệ không cẩn thận bị cuốn vào chiến trường, không tự chủ cũng nhào vào tranh đoạt một lần, kết quả sức chiến đấu của cô sao có thể so sánh với những người phụ nữ gia đình này, thật sự mà nói chính là quá yếu, cuối cùng chỉ cướp được một cái quần lót nam.
Giáo sư Lương Bình thì cứ đi cứ đi đột nhiên phát hiện không thấy cô bé của hắn nữa, thời điểm mà hắn tìm được Vũ Tuệ, chỉ thấy cô đứng đó vẻ mặt mờ mịt cầm chiếc quần lót, phảng phất có chút hoài nghi nhân sinh.
Vũ Tuệ ý thức được bản thân không có khả năng đánh bại nhóm những bà nội trợ, chỉ cần là lúc giảm giá đặc biệt sẽ nắm chặt lấy góc áo Lương Bình, đỡ phải không cẩn thận một chút là bị kéo vào chiến trường.
Mà hôm nay Lương Bình trở về khá là sớm, còn chưa đến thời điểm kia, cho nên người trong siêu thị không quá nhiều, Vũ Tuệ vừa đi vừa cầm đồ vật xem xem.
" Heo … cốt… mì sợi?" Vũ Tuệ nhìn về phía Lương Bình.
Lương Bình liếc mắt nhìn món đồ một cái, gật đầu: " Ừm."
Vì thế cô thả lại mì sợi lên giá, cầm món đồ khác, kết quả chỉ xem hiểu được hai chữ, "… nước tương kỳ quái?"
" Nước tương Trạch Giang."
" Cái này để uống!"
" Không, thuốc xịt muỗi."
" Durex…"
Giáo sư Lương Bình nhanh tay đoạt lấy thả lại chỗ cũ.
" Dưa chuột?"
" Mướp hương."
" Tôi nhớ cái này nè, là rau cần!"
" Ừm."
"…"
Vì thế các nhân viên hướng dẫn mua sắm ở khu đồ dùng chứng kiến cảnh tượng một người đàn ông tây trang giày da, là tinh anh xã hội mang theo một cô gái tuổi tựa như học sinh cấp ba vô cùng xinh đẹp chậm rì rì đi dạo, cô gái kia giống như một bạn nhỏ, hỏi cái này cái kia, thậm chí có những đồ mà mấy bạn nhỏ biết cô cũng có khi không biết, mà người đàn ông này tuy rằng thoạt nhìn không có bất kì biểu tình gì, lại rất kiên nhẫn mà giải quyết nghi hoặc cho cô bé.
Sau đó bọn họ gặp được Kinh Thạch và Mỹ Chi, cặp đôi mặt dày này thấy Lương Bình đang mua thực phẩm giống như sẽ tự thân nấu cơm, liền vô sỉ dày mặt tỏ vẻ họ cũng muốn ăn ké, hơn nữa còn không thẹn thùng tự quyết định luôn.
" Thật hiếm có, nói ra thì ai tin cho nổi? Vậy mà có một ngày có thể ăn được cơm do Lương Bình nấu sao?" Kinh Thạch nói.
" Đúng vậy, không biết hương vị thế nào, thật mong chờ." Mỹ Chi tán thành.
" Ăn ngon lắm." Vũ Tuệ nói.
Hôm nay trên bàn cơm có ba người cầm muỗng chờ ăn.
Lương Bình đối với hai đứa mặt dày này cũng chỉ lạnh mặt đối đãi, mà bọn họ quen biết Lương Bình mười mấy năm, kinh nghiệm tích lũy đầy mình, rất hoàn mỹ né tránh ánh mắt của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!