Chương 35: Động Tâm

" Gì hả? Chú mày cứ như vậy mà nói chuyện với anh trai mấy tháng không gặp à?" Đồng Bình nói, sau đó bay lên sô pha nằm liệt thở dài một hơi.

Đã quen với tính tình em trai mình, khẩu khí của hắn cũng không nghe ra được chút bất mãn, vẫn cà lơ phất phơ như vậy, loại người phong lưu tiêu sái, lại có khí chất, hơn nữa mị lực ngập mặt khiến cho hắn dù đã là một ông chú gần 40 thì đi trên đường cũng có những cô gái muốn tiếp cận hắn, cảm thấy trên người hắn ngập tràn chuyện xưa.

" Hơn nữa, sao lại nói anh mày không làm nên trò trống gì? Cho mày cái vé, thứ bảy tuần sau đi xem triển lãm nhiếp ảnh của anh mày."

Đưa nước lại cho Đồng Bình, Lương Bình bỏ ra ban công.

Đối diện ban công chính là hồ nước nhân tạo xinh đẹp, cây cối xanh tươi um tùm cùng muôn đóa hồng đỏ thắm, nhưng không có thân ảnh cô bé kia. Lương Bình chợt có chút nôn nóng, cái tên trạch nam tràn ngập hương vị khiến người ta chán ghét kia không biết đã rời đi chưa? Hay vẫn không biết xấu hổ mà dây dưa ở đó? Có nên báo cảnh sát hay không, rằng có một tên đàn ông kỳ quái có ý đồ mắt cóc một cô bé xinh đẹp?

Nghĩ vậy, Lương Bình liền quay đầu nói với Đồng Bình: " So với việc làm nhiếp ảnh gia, anh vẫn là làm cảnh sát có giá trị hơn."

" Mặc dù ngày thường anh mày không chăm chỉ đọc sách, nhưng cũng có thể nghe ra chú mày đang nhục nhã anh mày đúng không?….

Sao đột nhiên lại nói vậy?" Đồng Bình kỳ quái hỏi, thời điểm hắn còn làm cảnh sát thì cũng chưa từng nghe em trai hắn khích lệ hắn bao giờ, sao tự nhiên đổi nghề cũng được mấy năm rồi, tên này mới thốt ra một câu như vậy?

" Không có gì, đến lúc anh nên về rồi." Lương Bình cũng không thèm trả lời vấn đề của anh trai hắn.

" Anh mới tới, chú mày liền đuổi là sao?" Sao lại lạnh lùng vô tình đến vậy chứ?! Hơn nữa cái tên này thật đúng là cao ngạo, lạnh lùng, nếu không phải được cái mặt, cái loại tính cách này xứng đáng cả đời không có bạn.

" Em còn có việc, hay anh tính ở ngốc chỗ này."

" Việc gì?" Đã từng làm cảnh sát tuy bị xem nhẹ nhưng hắn cũng am hiểu nắm bắt tình huống, hiện tại làm nhiếp ảnh gia nên hắn có ánh mắt rất tốt, dễ dàng nhạy bén mà nhận ra trên người em trai hắn có chỗ nào đó không thích hợp.

Lương Bình cũng không định nói cho anh trai hắn biết, cái tên cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, một khi biết tâm tư của hắn chỉ sợ không ngại ngần mà chạy qua chỗ hắn suốt, hơn nữa bản thân cũng là một người thầy sắp 30, đối với một cô bé giống như chỉ mới cấp 3 nảy sinh tâm tư điên cuồng như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật biến thái, rất mất thể diện, một khi bị Đồng Bình biết, chờ đợi hắn khẳng định là một trận cười nhạo mất hết mặt mũi.

Đồng Bình lại không có ý định buông tha cho hắn, càng đừng nói trên vai còn đang gánh vác sứ mệnh mẹ già giao phó là dụ em trai đi xem mắt.

Bởi vậy khi bị anh trai quấn lấy, Lương Bình đành phải dứt khoát kéo Đồng Bình ra ngoài ăn cơm, địa điểm là một quán ăn Trung Quốc có thể nhìn thấy được tiệm bánh mì kia.

Tốt lắm, tên trạch nam chướng mắt kia biến đi rồi.

Nhìn thấy cô bén kia vẫn ngồi ở tiệm bánh mì, Lương Bình liền cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn, ngữ khí nói chuyện với Đồng Bình cũng không mấy lãnh đạm.

Ý….

Đuôi lông mày Đồng Bình nhếch nhếch, lấy kinh ngiệm tình trường phong phú của hắn mà phán đoán, hắn nghi ngờ cái thằng em bị lãnh đạm hơn hai mưới mấy năm, cuối cùng cũng nở hoa, hơn nữa đối tượng khả năng cao là ở gần đây…. Nhưng mà người xung quanh quá nhiều, hắn đúng là không thể lập tức nhìn ra là người nào.

Lương Bình biết Đồng Bình đang quan sát hắn, anh trai hắn chắc chắn đã phát hiện ra chỗ nào đó không thích hợp, lúc này tốt nhất là đem tâm tư của mình giấu thật kỹ, nhưng Lương Bình lại nhận ra việc khống chế đôi mắt mình thật khó khăn, hắn không thể cản được bản thân muốn nhìn về phía cô, nhất cử nhất động của cô đều làm hắn tò mò, muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đúng là bởi vì vậy, cho nên tại lúc hắn đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy đến ôm lấy cô, thì cũng hoảng sợ giống cô.

Đó là một chiếc siêu xe gầm thấp có giá trị cao ngất ngưỡng, chiếc xe sau khi chạy ngang qua tiệp bánh mì, ước chừng không quá 10m liền lập tức phanh lại và đậu ở đó, cửa sau của xe mở ra, một người phụ nữ trang điểm khéo léo, khí chất ung dung đẩy cửa sau ra bước xuống, lập tức chạy đến chỗ bàn ghế cung cấp cho khách hàng ngồi,  đứng trước mặt cô gái, kích động mà nắm lấy bả vai cô sau đó khóc lóc ôm lấy cô.

Lương Bình nhìn thấy cô bé giống như nai con bị dọa, mở to hai mắt nhìn, có chút hoảng sợ không biết làm sao với người phụ nữ đang kích động, nước mắt rơi đầy mặt phía trước.

Bởi vì hành động của người phụ nữ này, người xung quanh đều dừng chân, ánh mắt kia qua nơi đó.

Chuyện như vậy làm cô càng kinh hoảng, hình như muốn chạy trốn, nhưng mà người phụ nữ này ôm lấy cô rất chặt, cô căn bản là không thể tránh được.

Lương Bình không rảnh nghĩ ngợi nhiều, lập tức đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.

" Ấy! Lương Bình!" Đồn Bình theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng rất mau bị phục vụ ngăn cản, rốt cuộc thì hai người họ vẫn chưa tính tiền.

" Tại sao con lại không về nhà? Mẹ bị bệnh cũng không về thăm mẹ, mẹ nằm mơ cũng đều chỉ nghĩ tới con…"

" Phu nhân, phu nhân, người nhận nhầm người rồi, đây không phải tiểu thư….."

" Đây sao lại không phải là Vũ Tuệ của tôi? Đây là Vũ Tuệ của tôi! Vũ Tuệ, con gái tôi…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!