Chương 30: Nhân Quả

Trong đại sảnh, âm nhạc sống động làm người ta theo bản năng mà đong đưa cánh tay cùng vòng eo, nam nữ mang các loại mặt nạ khác nhau đều như vô tình hay cố ý mà tiếp xúc, va chạm lẫn nhau, dùng xúc cảm để trao đổi tin tức.

Thanh Nãi mang một chiếc mặt nạ mèo đen chỉ che khuất phần trên, để lộ ra đôi môi gợi cảm cùng chiếc cằm nhỏ nhắn, cùng Lương Tử mang mặt nạ bồ câu trắng ngồi ở trước quầy bar, quan sát mỗi một người khác phái ở đây, muốn lựa chọn con mồi.

Là một người thân kinh bách chiến, cho dù gương mặt những người kia có bị mặt nạ che khuất, Thanh Nãi cũng có thể thông qua dáng người, từ các cử chỉ lớn nhỏ mà có thể tỉ mỉ đưa ra phán đoán người đàn ông đó tốt hay xấu.

Xem ra Lương Tử nói không sai, những người tới đây thoạt nhìn đều có vẻ không tồi, ít nhất là vấn đề tài sản trên người.

Nhưng đối với Thanh Nãi mà nói, so với chuyện người kia lớn lên có đẹp trai hay không, có nhiều tiền hay không thì cô nàng càng coi trọng dáng người và tính cách của đối phương hơn.

Chính cái gọi là vẻ đẹp bề ngoài thì nhìn hoài đều là một kiểu, tính cách thú vị thì ngàn dặm mới tìm được một, cô ả là muốn nếm thử tất cả các loại hình đàn ông, chứ không phải là các loại đàn ông mà lớn lên không khác gì nhau lắm.

Thanh Nãi thích kiểu con mồi có tình khiêu chiến.

" Mày cảm thấy người kia thế nào? Dáng người nhìn cũng không tồi, giống trâu rừng." Thanh Nãi chỉ vào một tên đàn ông nổi bật trong đám đông.

Lương Tử liếc mắt nhìn hai cái, nói: " Nhìn cái cằm thì có thể đoán tên này đại khái không quá đẹp trai, hơn nữa hành vi cử chỉ có chút vụng về, tính cách hẳn là loại hướng nội, dễ thẹn thùng."

" Vậy không phải rất thú vị sao? Dã thú thì có bề ngoài giống nhau, còn nai con lại giống nhau ở nội tâm." Thanh Nãi nói, bạn trai lớn lên có tướng mạo tốt nàng từng quen qua không ít, ngẫu nhiên cũng có vài tên hơi xấu, chỉ cần không phải quá khó coi, cũng là độc nhất vô nhị.

Dù sao cũng không phải muốn nhìn gương mặt đó cả đời.

Lương Tử cạn lời mà cười cười: " Tao nói mày đó, thật là chưa gặp phải bài học, loại người lớn lên không đẹp, một khi đã cùng mày phát sinh quan hệ, nhất định sẽ quấn lấy mày.

Huống chi trước đó lúc mày chia tay thầy Đại Thụ, không phải mày đã nói về sau sẽ không bao giờ quen người lớn lên khó coi hả?"

Lương Tử đột nhiên nhắc tới cái này, Thanh Nãi liền nhíu mày, giữa hai hàng chân mày toát ra vẻ chán ghét.

Thanh Nãi cùng thầy giáo dạy lịch sử của cao trung Lĩnh Tây

- Đại Thụ từng hẹn hò qua, người biết chuyện này ngoài Lương Tử còn có đám nữ sinh bất lương chơi chung với hai người, chuyện đi câu dẫn thầy Đại Thụ chẳng qua chỉ là trong lúc nóng giận cùng hứng khởi nên làm bừa.

Lão Đại Thụ vừa nghiêm túc, cổ hũ lại có phần tự đại, đúng là chọc người chán ghét, toàn thân trên dưới ngoài dáng người tương đối cao lớn thì dường như không có chút ưu điểm nào.

Rõ ràng không phải là giáo viên của lớp bọn họ, lại ở trước mặt mọi người mà quát lớn Thanh Nãi, làm Thanh Nãi tức giận cực kỳ, đồng thời đột nhiên cảm thấy có gì đó khiêu chiến cực hạn của bản thân, cho nên liền tìm mọi cách mà câu dẫn hắn.

Chuyện này đã từng làm cho nàng cảm thấy vô cùng kích thích, sau khi câu dẫn thành công còn cùng lão Đại Thụ yêu đương cuồng nhiệt một thời gian, ở trong trường học nhấm nháp các loại khoái cảm cấm kỵ.

Nhưng mà cô lại là kiểu người bị đàn ông yêu chiều mà sinh hư, từ trước đến nay, cảm giác có mới nới cũng đến cũng rất nhanh, sau một thời gian trôi qua thì bắt đầu cảm thấy không có gì thú vị, hơn nữa tính cái của lão Đại Thụ lại không tốt, sau khi quen với Thanh Nãi lại càng thích quản giáo cô nàng, cho nên vì cảm thấy phiền chán liền rất lưu loát, dứt khoát chia tay với lão.

Lão ta vẫn dây dưa một đoạn thời gian, đã từng cảm thấy khuôn mặt kia cũng không cảm thấy quá khó coi thì hiện tại lại thấy vô cùng ghê tởm.

Cũng may thầy trò yêu đương là điều cấm kị, bị trường học phát hiện thì học sinh không bị gì nhưng mà giáo viên chắc chắn sẽ bị sa thải, cho nên Thanh Nãi mượn chuyện này uy hiếp lão ta, lão liền ngoan ngoãn mà không tiếp tục dây dưa, ở trường học cũng không tiếp tục tìm cô gây phiền toái, bởi vì hắn chủ yếu là dạy lịch sử cho năm hai, cho nên dù không cố ý tránh né cũng rất khó gặp hắn trong trường làm Thanh Nãi dường như quên mất sự tồn tại của người này.

Bởi vì bị cái gương mặt ghê tởm kia dây dưa một thời gian, Thanh Nãi đã thề không bao giờ tìm người có tướng mạo khó coi, nếu không sau khi chia tay sẽ bị gương mặt đó làm bản thân ghê tởm.

Nhưng mà sẹo lành sẽ quên đau, lời thề lúc đó hiện tại đã bị gió thổi không biết trôi đi đâu, Thanh Nãi lại bắt đầu cảm thấy cái loại mặt không được ưa chuộng bây giờ vậy mà cũng có chút tư vị.

Sau khi bị Lương Tử nhắc nhở, Thanh Nãi mới quyết định nhìn lại, dù sao cũng nhiều người như vậy, mà đêm đen cũng chỉ mới bắt đầu, còn nhiều thời gian để chơi đùa mà.

……..

Tài xế mở chế độ gạt nước cho cần gạt phía trước hoạt động, làn mưa mịn như sương mù lơ lửng dao động trong không khí, tòa cao ốc xa xa đã không còn thấy đỉnh vì bị bao vây bởi tầng mây mù dày đặc.

Sắc mặt Vũ Tuệ dần dần trắng bệch khi nhìn thời gian trôi qua từng giây, từng giây trên chiếc di động thời thượng của mình.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, cô đang gấp gáp như vậy nhưng mà trong khoảng thời gian này ở đoạn đường phía trước vẫn đang tắc.

" Có một buổi biểu diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!