Chương 3: (Vô Đề)

Vũ Tuệ để cuốn < Nhân gian thất cách > lại trên giá sách, ở trên kệ sách văn học phương Tây, cầm lấy cuốn < Đồi gió hú>.

Sau đó đi đến chiếc bàn nơi các thành viên trong câu lạc bộ đang ngồi.

Sau khi tan học, số học sinh chịu ngồi ngốc ở thư viện rất ít, chỉ có người quản lý thư viện cùng với các thành viên câu lạc bộ đọc sách sẽ đến thư viện theo thường lệ.

Vũ Tuệ là một trong những thành viên ấy của câu lạc bộ.

Ban đầu cô chỉ muốn đăng kí làm thành viên của câu lạc bộ trở về quê hương, nhưng bởi vì Lương Bình là thành viên của câu lạc bộ cờ tướng, sau khi tan học đều phải tham gia hoạt động, nếu như cô không tham gia một câu lạc bộ thì hẳn hắn sẽ rất buồn.

Từ khi bắt đầu sơ trung đã trở thành một hạt giống tốt được đào tạo để trở thành tuyển thủ quốc gia, nếu như hắn đột nhiên rời khỏi câu lạc bộ sẽ khiến cho người khác để ý, hướng đi sau khi tan học của hắn cũng làm người ta tò mò, cứ như vậy, Lương Bình quân sẽ không có biện pháp nào để đi theo sau nàng nữa.

Thành viên của câu lạc bộ đọc sách có tổng cộng hai mươi ba người, mọi người, mọi người vây quay hai chiếc bàn, mỗi người cầm một quyển sách ngồi xem.

Vũ Tuệ ngồi xuống vị trí mình vẫn thường ngồi, bên cạnh là Hương Cầm, cô ấy nhìn cuốn sách Vũ Tuệ cầm trên tay, thò qua nhỏ giọng nói: " Thật là, lại xem < Đồi gió hú>, quyển sách này cậu đã xem rất nhiều lần rồi á, < Nhân gian thất cách > đâu rồi? < Rừng Na Uy> đâu rồi? Bỏ cuộc hết à?"

" Ừ, loại văn phong sáng tác tinh tế của văn học Nhật Bản không thích hợp với tớ, tớ chỉ thích mỗi < Đồi gió hú>."

Hương Cầm nhìn mặt của Vũ Tuệ, nói: " Rõ ràng là có khuôn mặt của < Thư tình>, nhưng nhân vật lại là < Đồi gió hú> sao?"*

// * Câu nói này của Hương Cầm có chút không hiểu lắm nên mình trích 1 đoạn review về cuốn sách và < đồi gió hú> để mọi người đọc tham khảo, nếu ai biết rõ thì giải thích cho mình với nhé!

< Thư tình>:

Câu chuyện bắt đầu vào ngày giỗ thứ hai của Fujii Itsuki.

Watanabe Hiroko người suýt trở thành gia đình của Itsuki đã gửi một bức thư gửi vu vơ tới một địa chỉ cũ được tìm thấy trong album ảnh của người đã khuất.

Bức thư được gửi đi nhưng không chắc chắn nó có tới nơi nên không mong nó có lời hồi âm với một vài dòng thật đơn giản:

"Thân gửi Fujii Itsuki,

Bạn có khoẻ không? Tôi vẫn khoẻ.

Watanabe Hiroko"

Ấy thế nhưng thật kỳ lạ, bức thư ấy lại nhận được lời hồi âm.

Thế là chỉ bằng những bức thư qua lại mà người viết lại khám phá ra một mối tình tuổi học trò của người đã khuất.

Mối tình đơn phương của cậu học trò dành cho cô bạn cùng lớp, trùng tên.

Giống kiểu "Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ, lặng lẽ đứng làm thơ".

Anh chàng này không làm thơ mà chỉ viết tên cô bạn cũng là tên mình vào thẻ mượn của thư viện rồi kẹp vào những cuốn sách mà chẳng ai đụng tới.

Không chỉ nhắc tới tình yêu đơn phương thuở học trò ngây ngô trong sáng mà còn là những tháng ngày học sinh vui nhộn với những trò trêu đùa gán ghép nhau trong lớp học.

Những cảm xúc ngại ngùng, xấu hổ khi đợi người thầm thương.

Điều Boog thích trong tác phẩm này là câu chuyện được kể qua những bức thư qua lại giữa hai cô gái.

Bây giờ mấy ai còn viết thư tay, kể lể tâm sự với nhau mấy đâu.

Đấy là còn chưa kể hai cô nàng viết thư này mới đầu còn không biết gì về nhau, có chút hiểu nhầm.

Nhưng những bức thư lại đem đến sự kết nối thú vị.

Tiếc cho chàng trai không dám tỏ tình, tiếc cho cô gái đến cả "Bức thư tình cuối" của chàng trai cùng tên, học cùng lớp thầm thương trước khi chuyển trường mà cô cũng không biết tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!