Chương 24: (Vô Đề)

Trên đường về nhà, theo thường lệ khi xe điện dừng giữa đường Vũ Tuệ sẽ đi mua bánh đậu đỏ, còn Lương Bình thì lén lén lút lút theo Vũ Tuệ thật lâu, đây vẫn là lần đầu tiên quang minh chính đại cùng đi mua với Vũ Tuệ.

Bọn họ quả thật rất may mắn, vừa đến liền có một mẻ bánh mới ra lò được đem ra.

" Ăn một cái?" Vũ Tuệ nhẹ cầm chiếc bánh nóng thổi thổi.

" Anh không thích ăn đồ ngọt." Lương Bình nói.

// Đậu mè, tui đổi xưng hô đây các vị, tui mà để Lương Bình xưng tôi

- cậu nữa thì nhiều hoàn cảnh ngọt ngào nghe xa lạ quá, thành anh

- em nha, Vũ Tuệ cũng vậy.

Mấy chương trước hôm nào đẹp trời tui sửa sau vậy.//

" Cái này không ngọt lắm đâu, ăn rất ngon.

Tới đây, ăn thử một miếng." Vũ Tuệ cầm bánh đậu đỏ trên tay đưa đến bên miệng hắn: " A~~~"

Cửa hàng này vẫn luôn rất đắt khách, trong tiệm có người lớn, cũng có một ít học sinh, bởi vì Vũ Tuệ và Lương Bình có giá trị nhan sắc cao, đứng ở nói đó thật sự quá đẹp mắt, rất nhiều người không khỏi ghé mắt nhìn.

Cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú, dưới ánh mắt chờ mong của Vũ Tuệ, Lương Bình mặt vô cảm há miệng cắn một miếng.

Ý cười trên mặt Vũ Tuệ càng đậm, từ nhỏ Lương Bình đã theo ông bà lớn lên, tính cách cũng bị ảnh hưởng nên có chút truyền thống, giống như việc hắn luôn ăn mặc quần áo chỉnh tệ, việc ân ái trước mặt nhiều người như vậy, chắc hắn không thích ứng nổi đi.

Nhưng có lẽ vì từ nhỏ quá mức nghiêm trang nhưng hơi sai cách, cho nên mới biến chất, nước biến thành dầu, ngày thường không dậy nổi một gợn sóng, nhưng một khi gặp lửa sẽ bốc cháy?

" Ăn ngon không?"

Nhìn Vũ Tuệ cười cong cong khóe mắt, Lương Bình cảm thấy Vũ Tuệ đang nói dối, miếng bánh này ngọt đến tận đáy lòng hắn rồi.

" Ừ."

Vũ Tuệ cũng cắn một cái, vỏ bánh xốp giòn, âm thanh tan vỡ lập tức vang lên, nhân đâu đỏ mềm xốp, thơm ngọt, nếu có thêm một ly trà nóng thì quả là không gì sánh bằng.

" Uống trà nè cháu." Ông chủ ở đây vô cùng biết ý mà đưa qua một ly trà.

" Cảm ơn chú." Ông chủ ở đây cũng quen biết Vũ Tuệ, không biết Vũ Tuệ đã uống bao nhiêu ly trà ở chỗ ông.

Đôi mắt ông chủ dừng trên người Lương Bình, cười tủm tỉm nói: " Lần trước cậu ta đến đây mua bánh, chú liền có dự cảm là mua cho cháu, quả nhiên là mua cho cháu thật đi?"

" Vâng."

" Chú nghe được cậu nhóc này lặp đi lặp lại tên cháu." Ông chủ nói.

Lương Bình và Vũ Tuệ đều sửng sốt.

Hóa ra ở mười phút kia, bản thân hắn cũng không phát hiện mình lầm bẩm lầm bầm mỗi cái tên Vũ Tuệ, lại bị ông chủ nghe được.

Hành vi cuồng si cỡ này làm suốt dọc đường lên xe điện, Vũ Tuệ cứ nhìn Lương Bình cười mãi không thôi, sau đó lại cười cho tới khi xuống khỏi xe.

Lương Bình bị cô cười đến nỗi mặt càng ngày càng lạnh, lỗ tai lại càng ngày càng hồng.

" Xem ra anh không hề gạt em nha Lương Bình, hóa ra anh thật sự đa yêu thầm em từ rất lâu, lại còn vô cùng vô cùng thích em nữa."

Lương Bình không nói lời nào

" Nhưng mà Lương Bình kiệm lời, cũng rất hiếm khi cười, thoạt nhìn giống như là em chủ động vậy, anh giống như chỉ là bị em quấy nhiễu đến không chịu được, mới miễn cưỡng quen với em vậy." Vũ Tuệ quơ quơ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người: " Anh thật sự thích em sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!