Sau khi đưa Quan Tri Ý về nhà, Thích Trình Diễn lại lái xe đến nhà hàng.
Trước khi vào trong, anh gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại.
"Thích tổng."
Thích Trình Diễn: " Các vai diễn trong《 Vương Triều 》 đều đã định?"
Trợ lý sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ quan tâm đến việc nhỏ nhặt này, "Mấy ngày hôm trước thử vai, hôm nay chắc là chọn xong rồi."
"Cho người đi xem danh sách đi, thuận tiện hỏi một chút, vì sao Quan Tri Ý bị loại."
Thích Trình Diễn đã quyết định lấn sân sang giới giải trí, lần trước đầu tư 《 Vương Triều 》 cũng chỉ là mở đầu, không phải việc gì lớn. Cho nên trợ lý bắt đầu nghi ngờ vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng lúc nghe thấy tên Quan Tri Ý, anh đã rõ ràng.
Thế nhưng vị thiên kim kia bị loại?
Khó trách ông chủ lại tự mình gọi điện tới hỏi.
Tắt điện thoại, Thích Trình Diễn đẩy cửa phòng bao ra. Quan Nguyên Bạch vẫn còn ngồi đấy, nhưng thức ăn trên bàn đều đã dọn hết, thay vào đó là trà và một ít đồ tráng miệng.
"Đưa nó về rồi à?"
Quan Nguyên Bạch giống như đã sớm biết anh sẽ quay lại.
Thích Trình Diễn ngồi xuống đối diện, ừ một tiếng.
Quan Nguyên Bạch khẽ nhếch khóe môi, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ: "Mỗi lần cãi nhau đều là cậu đi an ủi, khó trách khi còn nhỏ đã nói tớ không tốt bằng cậu."
Thích Trình Diễn hơi nhướng mày: "Lời này nghe có chút chua."
"Con nhỏ kia không có lương tâm."
Thích Trình Diễn không nói tiếp, chỉ rót cho mình một chén trà. Uống một ngụm sau đó anh mới nói: "Nguyên Bạch, tớ biết cậu và ba cậu có khúc mắc ở trong giới giải trí, nhưng Tiểu Ngũ nói không sai, em ấy là em ấy, mẹ cậu là mẹ cậu."
Quan Nguyên Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lúc bà ấy qua đời Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ, cho nên khi đó Tiểu Ngũ chỉ biết hâm mộ bà ấy, chỉ cảm thấy rằng bà ấy tốt nhất trên thế giới, nhưng mà việc đó xảy ra có thể khiến cho mọi người không thể thừa nhận."
"Tớ biết." Thích Trình Diễn từ nhỏ đã sớm chiều chung đụng với Quan gia, làm sao mà không biết được nhà họ xảy ra chuyện gì.
Thích Trình Diễn: "Nhưng khi đó Tiểu Ngũ còn nhỏ không hiểu chuyện, trưởng thành rồi đã hiểu rõ hơn. Nhưng mà cô vẫn muốn bước vào con đường của mẹ mình, vẫn là muốn làm diễn viên, có thể thấy được em ấy không bị ảnh hưởng, mà là thật sự thích."
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: "Nhưng mà, lúc trước mẹ tớ có toàn bộ Quan thị ở đó chống lưng nhưng vẫn bị trầm cảm không giải quyết được vấn đề gì, tại sao Tiểu Ngũ cứ phải bước vào con đường này. Tớ chỉ hy vọng em ấy có thể ngoan ngoãn ở nhà, mọi người đều đặt nó trong lòng bàn tay mà nâng niu, căn bản không cần phải lăn lộn mệt mỏi như vậy…… Thôi quên đi, lời này tớ nói với nó vô số lần rồi, nó hiểu rõ, nhưng mà bây giờ đang ở trong tuổi phản nghịch nên đâu dễ dàng nghe lời."
"Ngay từ đầu tớ cũng chỉ cho rằng em ấy đang trong thời kì phản nghịch, nhưng bây giờ tớ cảm thấy em ấy sẽ không từ bỏ." Thích Trình Diễn nói.
Tay cầm chén trà của Quan Nguyên Bạch hơi dừng lại nghe thấy Thích Trình Diễn tiếp tục nói: "Nhà cậu có ràng buộc thì cứ để đó đừng áp đặt lên người em ấy, làm vậy chỉ khiến cho em ấy càng khó chịu mà xa lánh thôi. Nếu cậu còn lo lắng, tớ giúp cậu trông em ấy."
Quan Nguyên Bạch nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Thích Trình Diễn thấp giọng cười: "Bây giờ Thích thị lấn sân sang lĩnh vực giải trí, về sau tương đối hiểu biết về ngành này. Có điều cậu yên tâm, chỉ là trông coi thôi, sẽ không cố ý nâng đỡ."
Quan Nguyên Bạch: "Nhưng……"
"Cậu thật sự muốn mất đi người em gái này ?"
Quan Nguyên Bạch hơi hé miệng, đau đầu xoa xoa ấn đường: "Tớ nào biết làm gì đối với nó, cậu xem vừa rồi nó…… không nói hai lời lập tức bỏ đi."
"Tiểu Ngũ thật ra rất dễ nói chuyện." Thích Trình Diễn nói, "Dỗ dành là ngoan."
"Đó là đối với cậu." Quan Nguyên Bạch cạn lời nói, "Cậu nhìn xem nó có để tớ dỗ dành được hai câu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!