Nửa năm sau, Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý kết hôn.
Đám cưới xa hoa linh đình, khiến cho toàn Đế Đô và giới giải trí chấn động một thời gian dài. Sau khi tổ chức hôn lễ, hai người bay ra nước ngoài, hưởng tuần trăng mật kéo dài hai tháng trời.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Mà Quan Tri Ý lập gia đình xong, người làm anh như Quan Nguyên Bạch đến lượt bị các vị trưởng bối trong nhà thúc giục. Đến em gái anh đã dựng vợ gả chồng, vậy mà anh vẫn đơn độc một mình, xem như không hợp tình hợp lý.
Vì thế, ông bà nội bắt đầu không ngừng sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh. Quan Nguyên Bạch phiền toái không chịu được, có cơ hội trốn được liền trốn. Lần cuối cùng còn bị bà nội đến tận cửa, canh chừng anh đến địa điểm hẹn, không còn cách nào đành thuận theo một lần.
Anh đến sớm hơn đối tượng xem mắt một bước, trong lúc anh đang tính toán không biết nói chuyện thế nào để sớm kết thúc bữa ăn vô nghĩa này, thì người con gái đó đã tới.
Mái tóc dài đen nháy, váy ngắn trắng tinh dài đến đầu gối, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, điển hình của một thục nữ.
Quan Nguyên Bạch nhìn thấy cô liền đứng dậy, lịch sự đưa tay ra: "Xin chào, Châu tiểu thư."
Anh không thích chuyện mai mối có chủ ý như thế này, nhưng dù sao đã tới rồi, ít nhiều cũng nên gắng hoàn thành cho xong.
Người nọ đưa tay bắt lại: "Xin chào Quan tiên sinh, em là Châu Phạn Phạn."
"Tôi biết." Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt cười, "Mời ngồi."
"Được."
Hai người ngồi xuống, Quan Nguyên Bạch không giỏi nói chuyện yêu đương đôi lứa, nhưng anh đã gặp gỡ khá nhiều người, cho nên cùng một cô gái ăn bữa cơm cũng không có gì là khó khăn.
Gọi đồ xong, Quan Nguyên Bạch thản nhiên mở lời: "Châu tiểu thư nhìn rất trẻ."
Châu Phàn Phàn nhấp một ngụm nước, nhẹ nhàng nói: "Đúng thế, nhỏ hơn em gái anh một tuổi."
Quan Nguyên Bạch hơi bất ngờ, nội tâm không nói nên lời. Anh nhìn ra được tuổi tác cô gái này không lớn, chỉ là không nghĩ rằng còn nhỏ hơn em gái anh.
Bà nội thế này là có ý gì, muốn anh kèm cặp trẻ nhỏ sao?
Quan Nguyên Bạch khẽ chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Xem ra, em hiểu khá rõ về nhà tôi."
Châu Phàn Phàn gật đầu, mỉm cười: "Em gái anh là đại minh tinh, đương nhiên em biết rõ."
Quan Nguyên Bạch: "Em còn trẻ, làm sao lại đồng ý trưởng bối đến xem mắt?"
"Bởi vì em biết đối phương là anh."
Châu Phàn Phàn buột miệng, nói xong dường như ý thức được bản thân quá thẳng thừng, ngại ngùng cúi đầu xuống.
Quan Nguyên Bạch sửng sốt đôi chút: "Hửm?"
Châu Phàn Phàn nhỏ giọng đáp: "Em, em muốn làm quen anh."
Người đã nói vậy, Quan Nguyên Bạch cảm thấy bản thân cũng đã minh bạch phần nào. Cô gái nhỏ là mang theo cảm tình mà tới, sớm đã nhìn trúng anh. Điều này ngược lại ngoài dự đoán của anh, anh vốn cho rằng đối phương giống như mình, là bị ép tới.
Những lời giảo biện mà Quan Nguyên Bạch đã chuẩn bị từ trước bỗng trở nên vô dụng, ngẫm nghĩ hồi lâu, anh nói: "Thật ra, tôi chỉ đến theo yêu cầu của bậc trưởng bối, hiện tại không muốn có bạn gái."
"Không vấn đề gì."
Châu Phàn Phàn ngại ngùng nhìn anh, "Hiện tại anh không thích em cũng không sao, em chỉ là, muốn làm bạn cùng anh."
Quan Nguyên Bạch ho khan.
"Chuyện này…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!